Editor: Linh nhạt nhẽoCó phải cậu thích con trai không?Lâm Tiêu gửi tin nhắn này, bảy chữ cộng thêm một dấu chấm hỏi, không dài một chút nào, vừa thấy qua thì có thể thấy rõ.
Giang Yến nhìn chằm chằm vào nó trong 10 phút.
Tròn 10 phút.
Anh mới phản ứng lại, người này hỏi là anh có thích con trai không, mà không phải là thích con gái như thế nào, cũng không phải là thích bạn cùng bàn như thế nào.
“!.
.
Con mẹ nó"Có lúc Giang Yến thực sự cảm thấy mạch não của người bạn nhỏ cùng bàn của mình khác với người bình thường, chỗ nào cũng khác.
Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp cô tại canteen trường, cô bé mặc đồng phục học sinh, áo phông ngắn tay màu xanh trắng, quần đồng phục học sinh, giày thể thao màu trắng.
Da rất trắng, đứng ở đó nói chuyện với bạn, nụ cười không rõ ràng lắm, cả người có vẻ lười biếng.
Vốn tưởng là một chú thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn, ai biết thỏ trắng lúc khẩn cấp còn biết cắn người, lại còn nhe răng giương nanh múa vuốt.
Ý nghĩ giàu trí tưởng tượng, làm việc cũng không làm theo lẽ thường, thường tùy ý nói một câu mà có thể làm người khác oán hận không nói lên lời.
Nhưng lại không tự biết điều đó.
Cũng giống như lúc này.
Tùy ý gửi một tin nhắn, liền làm anh không nói lên lời, nhưng kì lạ là, Giang yến cảm thấy bản thân không những không tức giận, thậm chí còn buồn cười.
Anh cảm thấy loại cảm giác này quá kì quái rồi.
Có bao nhiêu kì quái ư.
Nếu Hồ Hàng Hàng và những người khác tùy ý hỏi những câu ngu ngốc như "Anh có thích con trai không", Giang Yến có thể đảm bảo rằng bây giờ họ có thể đã không còn ở trên đời nữa.
Nhưng hiện tại.
Giang Yến cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, màn hình điện thoại phản chiếu nét mặt anh.
Trong phòng chỉ bật một bên đèn, mặc dù ánh đèn mờ ảo, nhưng trên màn hình vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười nhàn nhạt trên môi anh cùng sự ấm áp còn sót lại trong ánh mắt.
Giang Yến khẽ thốt lên một tiếng, dựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt rơi vào một bóng đèn nhỏ trên trần nhà.
Thâm trầm, lại bất lực thở dài.
Không có cách nào.
Anh thật không có cách nào.
-Lúc Lâm Tiêu nhận được lời mời kết bạn trên Wechat, cô vẫn còn mắc kẹt xe ở trên đường cao tốc cùng mẹ Lâm.
Hôm nay là thứ sáu, đúng lúc là giờ cao điểm tan làm, đường cao tốc tắc thành một hàng dài, di chuyển chậm cũng mất nửa ngày.
Cô hạ cửa sổ xuống, sau khi ngửi thấy mùi xăng nồng nặc trong gió, cô lại đóng cửa sổ lại, cúi đầu mở lời mời kết bạn.
Ghi chú chỉ có một chữ Giang.
Trong những người Lâm Tiêu quen, chỉ có một người là lão đại họ Giang, sau khi cô đồng ý, lại gửi qua một tin nhắn.
Bên kia chậm chạp vẫn chưa trả lời.
Lâm Tiêu mở hình đại diện của anh, hình đại diện của Giang Yến rất “tươi và tinh tế”, là một tấm hình màu đen, không có bất kì một hoa văn nào.
Cô phóng to tấm hình lên, sau khi nhìn kĩ một lần, cô phát hiện ra một chấm nhỏ cỡ lỗ kim ở góc dưới bên phải của tấm hình màu đen.
Thật sự rất nhỏ, không nhìn kĩ căn bản không nhìn ra.
Sau khi xem hình đại diện, Lâm Tiêu không do dự mà trực tiếp nhấp vào danh thiếp của lão đại, sau khi thay đổi ghi chú, cô nhấp vào vòng kết nối bạn bè.
Một dòng chữ màu xám nhạt xuất hiện.
Bạn bè chỉ hiển thị khoảnh khắc trong ba ngày qua.
“……”Vòng bạn bè quá khan hiếm nên Lâm Tiêu rút lui, không lâu sau, Hồ Hàng Hàng bất ngờ kéo cô vào một nhóm có tên Hải Thành, chúng tôi tới đây.
[Hồ Hàng Hàng đẹp trai hơn Bành Yến]:Em Tiêu! Cậu đã xác định được thời gian đi chơi cho kỳ nghỉ chưa? Chúng ta phải đặt vé sớm một chút, nếu không đến lúc đó không còn vé nữa.
[Hồ Hàng Hàng đẹp trai hơn Bành Yến]:Em Tiêu !!!!!!!!![Lâm Tiêu]: Đợi tôi một chút.
Lâm Tiêu trả lời xong tin nhắn, ngẩng đầu nói chuyện này với mẹ Lâm, “Mẹ ơi, nghỉ lễ Quốc Khánh bố mẹ còn phải tăng ca không?"Một tay cầm vô lăng, Phương Nghi Tống liếc nhìn cô, "À, dạo này công ty khá bận rộn, văn phòng chi nhánh! "Nói đến đây, Phương Nghi Tống nhận ra rằng mình không nên nói những điều này với Lâm Tiêu, nhanh chóng chuyển chủ đề, "Con có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ của mình không?"“Bạn cùng lớp của con nói muốn đi Hải Thành chơi, con định cùng bọn họ đi chơi mấy ngày" Lâm Tiêu cúi đầu nhìn tin nhắn trong nhóm, “Đúng rồi mẹ, mẹ có thể giúp con mua vé máy bay đến Hải Thành không?"“Bạn con nói hiện tại không thể mua được vé của chuyến bay thích hợp"“Được, con bảo bạn con gửi số chứng minh thư qua đây, lát nữa về mẹ sẽ bảo trợ lý của bố con xử lý giúp"“Vâng.
"Lâm Tiêu nói về vấn đề vé máy bay ở trong nhóm, Hồ Hàng Hàng và mấy người khác rất nhanh gửi tin nhắn trả lời.
[Hồ Hàng Hàng đẹp trai hơn Bành Yến]:1XXXXX……[Hứa Xuyên Xuyên đẹp trai hơn Ngô Y Tổ]: 2XXXXX! [Tống Viễn Viễn đẹp trai hơn Lưu Đức Hoa]: 3XXXX! Lâm Tiêu: "! "Người này so với người trước còn hơn.
Lâm Tiêu đem thông tin của 3 người ghi chú lại, đợi rất lâu cũng không nhìn thấy tin của Giang Yến, cô lại mở hộp trò chuyện của Giang Yến và gửi một tin nhắn.
Sau đó, lại vào trong nhóm tán gẫu vài câu, Hồ Hàng Hàng rảnh rỗi không có việc gì làm, gửi đến một cuộc gọi video.
Lâm Tiêu vốn dĩ không muốn nhận, nhưng lúc này bị tắc đường cũng không có làm gì, liên lấy tai nghe từ trong cặp, nhận cuộc gọi.
Mới nói được vài câu, Hồ Hàng Hàng nói muốn đi tìm Giang Yến.
Hắn không có tắt video, Lâm Tiêu đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân, theo sau là giọng nói lớn đặc trưng của Hồ Hàng Hàng, "Anh Yến, em Tiêu nói kì nghỉ có ! "Lời nói đột ngột dừng lại khiến Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, Hồ Hàng Hàng không biết lúc nào đã quay xung quanh.
Thông qua góc nhìn này, Lâm Tiêu xuyên qua màn hình nhìn thấy hai nam sinh đang đè lên nhau trên ghế sofa cách đó không xa.
“……”Tôi, mẹ nó?Bốn người rõ ràng đều sững sờ.
Tư thế của hai người khá mờ ám, người nằm trên có đôi mắt hoa đào tràn đầy tình cảm mỉm cười nhìn nam tử nằm dưới mình.
Còn người bên dưới, hai tay đặt trên ngực người có đôi mặt đào hoa kia, có vẻ như đã sẵn sàng bỏ cuộc.
Lâm Tiêu giật mình.
Vẫn là Hồ Hàng Hàng phản ứng trước, nói một tràng dài không mạch lạc.
Lâm Tiêu không trả lời, nhìn về phía bên kia màn hình, người có đôi mắt đào hoa đứng dậy khỏi người áo đen, đi tới trước mặt cô, chào hỏi.
“……”Lâm Tiêu tắt cuộc gọi video, rất lâu sau mới có thể hồi thần, lúc sau, lão đại đột nhiên gửi cho cô tin nhắn thông tin số chứng minh thư, cũng không nói thêm gì khác.
Cô thực sự nhận được sự chấn động trước nay chưa từng có.
Loay hoay hồi lâu, Lâm Tiêu mới đặt ra vấn đề trong lòng, nhưng đợi hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời từ ông chủ.
Cô cảm thấy lão đại có thể là thẹn quá hóa giận.
Nhất định là như vậy.
-Hành trình đến Hải Thành nhanh chóng được quyết định, một nhóm bảy người, vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ, với sự giúp đỡ của bố Lâm, bảy người đã thành công lên chuyến bay đến Hải Thành.
Hải Thành và Tây Thành cách xa nhau.
Máy bay bay hơn 7 tiếng, cuối cùng cũng đến sân bay Hải Thành vào khoảng bốn giờ chiều, vừa ra khỏi cabin, một luồng gió ấm thổi qua trước mặt, vừa ấm vừa ẩm, dường như có mùi của nước biển.
Hải Thành có khí hậu nhiệt đới, bốn mùa ấm áp, mùa hè sẽ càng thêm nóng nực, bảy người đều đã thay đồ mùa hè trước khi lên máy bay.
Bảy người vừa nói vừa cười đi lấy hành lý, thời gian xuất hành mặc dù không dài nhưng cũng không ngắn, Lâm Tiêu và Mạnh Hân mỗi người kéo một cái vali lớn.
Năm nam sinh cộng lại chỉ có ba vali.
Lâm Tiêu đang đứng bên băng chuyền hành lý, đợi hành lý của mình, trong khi Giang Yến đứng bên trái cô, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Chàng trai mặc áo phông trắng, quần đen, trước ngực quấn dây cáp tai nghe màu đen, có vẻ hơi buồn ngủ, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt mệt mỏi.
“Cậu rất buồn ngủ à?"“Hả?" Giang Yến nhướng mi nhìn cô, đuôi mắt đỏ hoe, giọng nói tràn đầy mệt mỏi, “Ừ, buồn ngủ, rất buồn ngủ.
”“……”Hành lý của Lâm Tiêu cuối cùng cũng xuất hiện, băng chuyền nhanh chóng chuyển hành lý qua, cô cúi người bắt lấy.
Nhưng người đứng bên cạnh đã vươn tay trước, đem vali cho cô kéo xuống, kéo cần gạt ra, đứng sát bên cạnh, "Đi thôi.
""……được.
"Sân bay cách biệt thự bên bờ biển mà họ đã đặt một khoảng cách nhất định, bố Lâm đã sắp xếp trước cho họ, đặt một chiếc xe buýt nhỏ đợi bên ngoài sân bay.
Vừa ra khỏi sân bay đã thấy một chiếc xe buýt nhỏ phong cách bãi biển đậu bên đường, vừa phong cách vừa màu sắc.
Ngoài ra còn có tài xế và hướng dẫn viên đứng bên cạnh xe trong trang phục sơ mi hoa và quần tây.
Không biết bố Lâm đã dặn dò như thế nào, bất quá khi Lâm Tiêu nhìn thấy hai người cầm tấm biển ghi: "Nhiệt liệt hoan nghênh bảy bạn nhỏ đến với Hải Thành!" thực sự rất rất muốn đem bố cô kéo ra ngoài!.
Thôi bỏ