Edit: Thủy Lưu Ly
Ngay trong thời gian Mạc Vấn trò chuyện này, tình huống trong sân lập tức xảy ra thay đổi.
Xưa nay thi đấu cơ giáp không phải loại thi đấu có thể toàn diện áp chế đối thủ từ đầu đến cuối, trừ khi thực lực hai bên cách xa nhau, nếu không rất khó nói kết quả trận đấu sẽ thế nào.
Thực lực của đoàn đội Terrence kém hơn so với đoàn đội Ronald, thế nhưng người ta không cần mặt mũi nha, vì có thể thắng, đối với bọn hắn mà nói, mặt mũi là cái gì, có thể ăn được sao.
Thế nhưng mượn ngoại lực để áp chế đối phương chỉ là kế tạm thời, thủ đoạn của bọn hắn chỉ có thể quấy rối mấy người Ronald một hồi, bởi sau khi phát hiện bản lĩnh của đối phương không quá ghê gớm, thì lập tức có thể bình ổn hoảng loạn trong lòng, mà bắt đầu triển khai hành động trả thù toàn diện.
Đoàn đội của Terrence, nói khó nghe chính là bọn hắn ngoài bản thân Terrence thì những người còn lại hoàn toàn không đáng nhắc tới, cho nên bản thân Ronald tự mình đối đầu với Terrence cũng không có quá nhiều áp lực, đặc biệt dưới tình huống toàn đội Terrence đều đổi mới cơ giáp.
Cũng giống như người yêu game, bỗng nhiên đổi bàn phím máy tính mới, tuy rằng chữ cái vẫn ở vị trí ban đầu, nhưng luôn phải mất một ít thời gian để tìm lại cảm giác quen thuộc.
Vẫn là Warner tinh mắt so sánh tình huống và đưa ra dự đoán kết quả đầu tiên, chỉ thấy sau khi anh chăm chú nhìn mấy phút đã cúi đầu nói với Mạc Vấn: “Trận này Ronald thắng.”
Mạc Vấn lập tức nhìn lại bên Terrence, bởi vì Ronald đã có đề phòng với ám khí của Terrence cho nên chưa bao giờ chính diện cứng đối cứng với Terrence, mà bắt đầu vừa chạy vừa đánh.
Lúc Terrence muốn cào Ronald, Ronald lập tức chạy, sau nhân lúc Terrence không chú ý sẽ vòng ra sau lưng Terrence đánh du kích một hồi.
Thực lực của Terrence vốn không bằng Ronald, cho nên khi ám khí không đất dụng võ, chênh lệch thực lực giữa hai người không khác gì cọp bị nhổ mất răng nanh.
Trong lòng Mạc Vấn cũng có kết quả, gật đầu đồng ý với Warner: “Đúng là Ronald.”
Trong vòng năm phút ngay sau khi Mạc Vấn nói ra câu này, đoàn đội Ronald từ vừa bắt đầu yếu thế đã thành công đánh một hồi chiến nghịch tập đẹp mắt, kết quả không có gì bất ngờ, đoàn đội Ronald giành được chiến thắng.
“Cũng may là Ronald chiến thắng.” Dick lườm đoàn đội Terrence một cái: “Nếu không tớ sợ mình sẽ buồn nôn đến mức ngủ cũng không yên.”
Bình thường Amber không ngừng tranh cãi với Dick, nay khi nghe Dick nói xong, lại ngoài ý muốn mà gật gật đầu tán thành.
Sau khi kết thúc trận đấu, khác với sắc mặt tái nhợt bên Terrence, Ronald được đồng đội vây quanh xuống đài thi đấu, trên mặt mỗi người đều lộ rõ vui sướng không hề che giấu.
Vẫn là Ronald tinh mắt, cho dù quần chúng vây xem rất nhiều, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện mấy người Mạc Vấn, cũng lập tức dẫn đội lại chỗ bọn họ.
Dù sao Ronald mới là nhân vật chính của sân đấu số 6, cho nên cho dù người dưới đài đông đúc, nơi hắn đến, mọi người đều sẽ tự động tản ra, chừa lại cho Ronald một khoảng đất trống có thể đi tới.
“Không ngờ các cậu lại đến xem so tài.” Ronald đứng Warner trước mặt mở lời trước.
“Trận đấu của các cậu rất đặc sắc, chúng tôi không uổn công đến đây.” Warner nhìn lại Ronald mà đáp lời.
Mạc Vấn nghe vậy, trong lòng cũng tán thành lời nói của Warner, thật lòng thật dạ tiếp lời: “Chúc mừng các anh thắng trận, Terrence đã thua trong tay chúng tôi một lần, giờ lại bại trong tay các anh một lần nữa, lần này, coi như hắn vô duyên với những vị thứ đứng đầu rồi.”
Trong cuộc thi vòng loại này, thua một trận sẽ không bị đào thải ngay lập tức, mà sẽ có thêm một cơ hội thi đấu nữa, nếu đoàn đội đó thắng, thì có thể tiếp tục thi đấu bình thường, nhưng nếu thua, thì chỉ có thể nói tạm biệt với cuộc thi này thôi.
Thua một lần sẽ có thêm một lần cơ hội nữa, nhưng nếu tiếp tục thua thì dù cha mi có là Lý Cương thì cũng không có tác dụng, bởi dù sao nhân số thi đấu không ít, người người đều là Tiểu Cường* đánh mãi không chết, vậy phải đánh đến khi nào mới có kết quả.
(*tên cún cơm là Tiểu Cường, đại danh là Gián đại gia =)))
Mặc khác dù lúc kết quả được công bố, hai trong năm vị trí đứng đầu đều không phải đoàn đội rất mạnh, mà dựa theo vận may dọc đường thăng cấp, trà trộn được vào cuộc thi tinh anh, nhưng đáng tiếc cuộc thi này cần thực lực tuyệt đối, cho nên những người may mắn đều chỉ có thể dừng lại ở đây.
Thấy thấy lời Mạc Vấn nói, Ronald nhìn cậu cười cười: “Tôi có nghe thấy chuyện các cậu đối đầu với Terrence, tuy rằng thủ đoạn của cậu hơi ác, nhưng tôi không thể không nói một tiếng làm tốt lắm! Đối phó với đoàn đội không biết xấu hổ phải ác một chút mới đã ghiền.”
Mạc Vấn chột dạ kéo kéo môi, bởi vì vừa bắt đầu cậu thật sự không biết Terrence đi đường tắt, có điều ánh mắt Ronald đúng là rất chuẩn xác, tuy rằng không xem so tài nhưng có thể đoán được là cậu ra tay.
Ronald nhìn Mạc Vấn nháy mắt một cái, tiếp tục nói: “Tôi và các cậu đã từng thi đấu qua, năng lực của bọn Dick, tôi biết rất rõ, chỉ trừ vị phụ trợ sư là cậu này là tôi đoán không được mà thôi.”
Tự tin như vậy? Có điều hắn nói cũng không sai, chỉ bằng sức lực của mỗi người Dick mà muốn nổ nát một bộ cơ giáp quả thật là hi vọng xa vời.
Thấy Ronald nháy mắt với Mạc Vấn, mặt Warner lập tức đen thui. Anh nhìn chằm chằm Ronald, nói rằng: “Nếu thi đấu đã kết thúc, vậy chúng tôi cũng đi đây, hi vọng chúng ta có thể gặp lại lần nữa trong thi đấu.”
Có điều khi Ronald nghe thế, thái độ lại không lộ vẻ tán thành, ngược lại lại thở dài một hơi: “Nói thật, tôi hi vọng đừng đụng dộ với các cậu thì hơn, lúc trước lúc đụng với Claude đã thua một lần, chúng tôi bây giờ không thể thua nổi nữa đâu.”
Mạc Vấn nở nụ cười: “Vậy chúc các anh may mắn.”
Lúc xoay người theo Warner rời đi, Mạc Vấn chợt nghe Ronald thấp giọng nói một câu, tuy rằng hoàn cảnh xung quanh rất ầm ĩ, nhưng Mạc Vấn vẫn bắt được nội dung đối phương nói, cũng là lần đầu tiên khiến cậu nổi lên hứng thú với phụ trợ sư bản địa.
Ronald nói là, cẩn thận phụ trợ sư của Claude, có thể khiến người bị định thân trong vòng hai giây.
Xem ra Ronald bị thua trong tay vị phụ trợ sư này, dù sao trong tình huống không có chuẩn bị lại bị định thân hai giây thì không khác gì chuyện đòi mạng cả.
Không ngờ Ronald làm người cũng không tệ lắm, Mạc Vấn thầm nghĩ nói, không phải mỗi người đều tình nguyện nhìn thấy người khác tốt hơn mình, đặc biệt là khi hai đoàn đội còn tồn tại quan hệ cạnh tranh.
Có điều nói tới định thân, trong các môn phái Kiếm Tam, thì Thuần Dương mới là thủy tổ, chỉ cần một Tam Tài Hóa Sinh* đã đủ khóa 9 giây, chờ qua 9 giây thì đến món ăn cũng sắp nguội.
(*một chiêu thức của môn phái Thuần Dương, không cần cự ly thi triển, thời gian CD 20s, hiệu quả: Thi triển với tối đa 6 mục tiêu trong phạm vi 8 thước quanh bản thân, gây ra 780~858 điểm xác thương, cũng khóa chân mục tiêu, duy trì 9 giây. Mục tiêu đang bị khóa chân nửa phần sau thời gian nếu bị đánh trúng, thì có 50% tỷ lệ giải trừ hiệu quả khóa chân.)
Đi trên đường, Mạc Vấn chọt chọt Warner: “Anh có nghe thấy Ronald nói gì không?”
“Có nghe thấy.” Giọng nói của Warner không có chút rung động nào.
Mạc Vấn nâng mắt đánh giá Warner: “Bình tĩnh như vậy.” Nếu như cậu đoán không sai, loại thuộc tính như thế rất hiếm có mới đúng.
Chỉ thấy Warner nhìn Mạc Vấn một lúc, sau đó mời dời đường nhìn, lạnh nhạt nói: “Anh có em, ai cũng không sợ.”
Đừng dùng vẻ mặt đường hoàng trịnh trọng như vậy nói mấy lời tình tứ được không?
Thấy Dick và Amber khoa trương mà ôm lỗ tai, mặt già của Mạc Vấn không khỏi đỏ bừng, đến suy nghĩ muốn bóp chết Warner đều có.
Dừng một chút, Mạc Vấn mới mở miệng nói tiếp: “Nếu anh đã tự tin như vậy, khi gặp phải bọn họ thì đừng có thua nhá.”
Lúc Mạc Vấn nói xong câu này, lại không ngờ mình lại một lời thành sấm.
…
Thứ tư, Mạc Vấn đứng dưới màn hình thông báo, tầm mắt dừng thật lâu không muốn dời đi, chỉ vì nhìn thấy nội dung trên màn ảnh.
Sân đấu số 2, đoàn đội 00162 đấu với đoàn đội 00098.
00162 là số báo danh của đoàn đội Mạc Vấn, còn 00098 là ai, chỉ cần lắng nghe các học viên xem thi đấu đang nói gì là biết rồi.
“Oa, lần này thì hay rồi, Warner đụng phải Claude, cuộc so tài này tuyệt đối có giá trị quan sát.”
“Phụ trợ sư bên Claude hình như là học bá hệ phụ trợ đấy, tớ thấy lần này bên vương tử Warner xong chắc rồi.”
“Mạc Vấn cũng là học bá mà, chỉ là là học bá hệ viễn cổ mà thôi. Học bá pk học bá, ha ha.”
“Xuỵt, cậu có thể nhỏ giọng một chút không, không nhìn thấy Mạc Vấn đang đứng kia à.”
Warner thấy Mạc Vấn không nhúc nhích hồi lâu, hơi lo lắng mà cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
Mạc Vấn lắc đầu một cái: “Tôi chỉ đang suy nghĩ bây giờ tôi nói trên trời rớt xuống năm triệu còn kịp không.”
“…” Warner trầm mặc, một lúc sau, anh mới quay đầu, đàng hoàng trịnh trọng thương lượng với Mạc Vấn: “Nếu như hiện tại em cho anh đáp án, thì anh lập tức cho năm triệu rớt ngay xuống trước mặt em.”
Mạc Vấn chậm rãi kéo khóe môi, nhìn Warner: “Nếu như hiện tại anh câm miệng, tôi cũng sẽ lập tức ký cho anh tờ chi phiếu năm triệu.”
Sau đó Warner yên lặng câm miệng.
Mạc Vấn: “…” Bây giờ tui đổi ý còn kịp không?
Những người xung quanh đương nhiên không nghe thấy đoạn đối thoại này, bởi lực chú ý của họ đều đặt hết lên người đoàn đội Claude.
Ở trong lòng bọn họ, có thể đoàn đội Claude lợi hại hơn đoàn đội Warner một chút, bởi vì Claude từng bắt được thành tích một trong ba đoàn đội đứng đầu trong cuộc thi tinh anh, mà đoàn đội Warner chỉ vẻn vẹn dừng lại trong cuộc thi vòng loại tại học viện, đến ngũ cường đều không trà trộn vào được.
Thực lực cá nhân của Warner không thua kém Claude là không sai, đáng tiết chỉ dựa vào sức mạnh của một người là không đủ. Trong đoàn đội Claude, có ba người đều là anh em ruột của hắn, loại ăn ý giữa anh em này, có rất ít đoàn đội có thể làm được.
Chuyện cơ giáp sư bên trong đoàn đội Claude là bốn anh em, Mạc Vấn đương nhiên không biết, bởi vì cậu học hệ viễn cổ, bình thường trò chuyện với bạn học cũng sẽ không tán gẫu chuyện những người hệ cơ giáp.
Cho nên lúc Mạc Vấn thấy đối phương xuất hiện trong sân số 2, cậu không nhịn được mà liên tục nhìn người này nhìn người kia.
“Bộ dạng của bọn họ thật giống nhau.” Mạc Vấn hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói với Warner.
Mắt Warner nhìn thẳng, đáp lời: “Bởi vì họ là anh em.”
Chân mày Mạc Vấn hơi giật giật, lúc này mới nhớ đây không phải là thời đại kế hoạch hóa gia đình, chỉ cần chịu nuôi, thì mười đứa cũng là chuyện bình thường.
Lần này quần chúng vây xem nhiều hơn trước đây nhiều, không riêng gì đám cổ động viên bên Warner, có vẻ như ở học viện Claude cũng có không ít fans, hiện tại giữa hai fans không ngừng chớp giật, tia lửa tung tóe.
Hai người Warner và Claude còn
chưa làm gì mà fans của họ đã sắp nhào vào đánh nhau tới nơi rồi.
“Mạc Vấn, nhìn bên này!!!!”
Nghe thấy có người gọi mình, Mạc Vấn phản xạ có điều kiện quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
“A ~~ quay đầu lại! Cậu ấy đang nhìn tôi! Phụ trợ sư đại đại thật đẹp trai!”
Hóa ra là mấy cậu bé đang gọi, Mạc Vấn xạm mặt, quay đầu về.
Chỉ một cái quay đầu này cũng đủ khiến Mạc Vấn chú ý tới giáo viên cả học viện đã đến hơn một nửa, giáo sư An cũng ở gần đó.
Nhiều giáo viên đến sân số 2 như vậy, cũng không biết là đến vì Claude hay là vì Warner, nhưng Mạc Vấn chỉ biết giáo sư An đến đây, tám phần mười là vì muốn xem cậu thi đấu.
Mấy vị giáo sư hệ phụ trợ nhìn chằm chằm Mạc Vấn giữa sân, trong lòng âm thầm kìm nén một hơi, bởi vì bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc Mạc Vấn có thủ đoạn gì, mà dám bỏ qua hệ phụ trợ để chọn hệ lịch sử.
Không thể trách các vị này uất ức như thế, đối với hệ phụ trợ mà nói, ngoại trừ hệ cơ giáp thì những hệ còn lại đều là rác* cả.
(*QT là lạt kê (gà cay): 辣鸡 nó đồng ầm với rác: 垃圾)
Trước đây, từ rất lâu trên thế giới đã hô hào người người bình đẳng, nghề nghiệp không phân quý tiện, nhưng người có thể thật sự bình đẳng sao? Nghề nghiệp cũng thật sự có thể không phân quý tiện sao?
Hệ lịch sử tuy nghe qua rất cao lớn, nhưng thật ra chỉ là nơi của những người bình thường tụ tập, còn những phụ trợ sư tự cho mình siêu phàm, bình thường đều hận không thể tránh xa vị trí lớp học của những người bình thường, vì thế khi họ nhìn thấy Mạc Vấn, một đồng loại của mình lại đâm đầu xen lẫn vào những người bình thường, sao bọn họ không căm tức, không cảm thấy bọn họ bị cậu xem thường cho được.
Đúng vậy, đa số phụ trợ sư đều là loại tính cách như vậy, bình thường đều dùng lỗ mũi nhìn người khác, nhưng lúc bị người khác ghét bỏ lại thấy không vui, điển hình xem mình là mẹ thiên hạ.
Mà cố tình nhân số đám người này lại có hạn, cho nên đa số mọi người vẫn lựa chọn nhường nhịn, còn những người không nhường nhịn thì hoặc là có đoàn đội, hoặc là có thực lực mạnh mẽ.
Giống như Warner vậy, cho dù anh không coi phụ trợ sư là gì, vẫn có một loạt người cầu xin đi vào, bởi Warner vừa có thực lực lại có bối cảnh, nhỡ có thể relationship thì sao, đáng tiếc, bởi vì yêu cầu của Warner quá cao mà cuối cùng không có ai có thể vào đoàn thành công.
Mãi đến tận khi Mạc Vấn xuất hiện mới khiến những người này dập tắt tâm tư. Mà nhắc tới cũng kỳ quái, dù phụ trợ sư đều có tính cách coi mình hơn người một bật, nhưng trước đến nay chưa từng làm chuyện quyến rũ bạn trai người khác, có lẽ là vì cảm thấy loại hành vi này rất mất thân phận chăng?
Bất kể quan hệ thật sự của Mạc Vấn và Warner là gì, ở trong mắt người ngoài, hai người chính là một đôi, còn là loại muốn đính hôn, cũng vì thế mà toàn bộ phụ trợ sư đều dời sang mục tiêu khác.
Claude cũng không tồi nha, đáng tiết đã bị một tên bitch nhanh chân đến trước rồi_một đám người âm thầm cắn nát răng.
Mạc Vấn cảm thấy mình đợi rất lâu rồi nhưng vẫn chậm chạp không có người tuyên bố bắt đầu, không khỏi quay đầu nhìn đồng hồ thử.
Nhưng lúc Mạc Vấn vừa mới quay đầu, thì thi đấu đã tuyên bố bắt đầu. Nghe vậy, cậu nhanh chóng quay đầu về, cũng lập tức phát hiện Claude nhanh chóng chạy vội về phía mình.
Con ngươi Mạc Vấn kịch liệt co rụt lại, thật nhanh!
Cơ giáp của Claude có màu đỏ, là màu sắc bắt mắt nhất, hơn nữa tốc độ di động vô cùng nhanh, cho nên khi mắt còn chưa theo kịp tiết tấu, thì cơ giáp Claude đã như một ngọt lửa xuất hiện trước mặt Mạc Vấn.
Ngoài sân, tiếng la hét vô cùng chói tai, trong mắt fans Claude, hắn như vậy là có mị lực nhất.
Ngay trong lúc đó, Mạc Vấn lập tức nhảy lên, lơ lửng trên không, kéo dài khoảng cách nhất định với Claude.
Cậu dùng kinh công mà Trường Ca có thể sử dụng trong khi thi đấu —— Thanh Tiêu Phi Vũ*. Sau khi đệ tử Trường Ca môn triển khai khinh công môn phái này, có thể trong thời gian nhất định ở trạng thái lơ lửng giữa không trung, là kỹ năng hữu hiệu dùng để thoát khỏi phạm vi cận chiến với mục tiêu đối địch.
(*Kinh công môn phái, bay lên khỏi mặt đất khiến cho bản thân ở trạng thái lơ lửng trên không, không chịu chiêu thức khống chế, không thể di chuyển, duy trì 6s)
Claude không chút suy nghĩ lập tức bay lên trời, cánh tay trực tiếp vung về phía Mạc Vấn.
Đây là muốn đập chết cậu sao? Mạc Vấn nhanh chóng chuẩn bị kỹ càng.
Ngay lúc đó, Warner cũng nhảy lên theo, thành công chặn lại đòn tấn công này của Claude, chẳng qua sau khi anh hạ xuống Claude đã trực tiếp mạnh mẽ vung tay về phía anh. Thì ra từ lúc bắt đầu mục đích của Claude là giương đông kích tây, nhân lúc Warner sơ hở, đánh Warner trở tay không kịp.
Warner xảo diệu điều khiển cơ giáp tách ra, lập tức duỗi về phía trước, dựa vào chân cơ giáp mà va chạm với Claude.
‘Ầm’ một tiếng, Claude lui về sau hai bước.
Phụ trợ sư của đối phương vẫn không có động tĩnh gì, co lại trong góc nhìn kỹ giữa sân, có lẽ là y đang tìm cơ hội cho mấy người Mạc Vấn một khống chế trí mạng.
Mạc Vấn hơi suy nghĩ, lập tức đứng cách phụ trợ đối phương không xa, khống chế khoảng cách giữa hai bên nằm trong phạm vi có thể phóng skill.
Phụ trợ sư kia ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn một cái, dường như cảm thấy phụ trợ sư đối đầu với phụ trợ sư cũng không thể như thế nào, cho nên dứt khoát không thèm để ý tới Mạc Vấn, nên nhìn cái gì, nên làm cái gì thì cứ tiếp tục như thế.
Tôi cứ thích các người không để môn phái Trường Ca vào mắt đấy. Mạc Vấn nở nụ cười, thuận lợi ném cho kẻ đuổi theo Dick một skill giảm tốc độ.
Trước đây, khi còn trong game Kiếm Tam, Trường Ca vừa xuất hiện, người nào trong đoàn đội nào mà không tự giác đề cao cảnh giác chứ? Ngay cả trong chiến trường, trước khi vào đấu đều phải thống kê xem đối diện có bao nhiêu Trường Ca, nếu như vượt qua bốn người thì ước chừng trận này không cách nào đánh.
Giảm tốc độ vừa vứt trên người đối thủ lập tức có tác dụng, rất nhanh Dick đã vòng ra sau lưng, đánh gục người trên đất.
Vòng thứ nhất hai bên giao chiến, đoàn đội Warner hơi có ưu thế.
Rất nhanh đoàn đội Claude đã lui về một phía, bắt đầu giằng co với mấy người Mạc Vấn.
Đây là lần đầu tiên Mạc Vấn nhìn thấy một đoàn đội nói ngừng tay là ngừng tay, mấy người cho rằng đang thi đấu quyền anh sao, giữa hiệp còn có thời gian nghỉ ngơi rồi mới đánh tiếp?
Không, bọn họ đang kéo dài thời gian, để mấy người Dick không còn ý chí chiến đấu nữa mới tiếp tục.
Bởi vì lúc mở màn Claude tỏ ra áp chế bọn họ, mới khiến mấy người Amber và Dick càng nghiêm túc, tiết tấu cũng càng lúc càng ăn ý, trình độ phát huy vượt xa lúc bình thường.
Hiển nhiên hồ ly Claude đã nhìn rõ điều này, cho nên sở dĩ hắn làm vậy là muốn đợi tâm tình mấy người Amber xuống bớt rồi lại bắt đầu đánh.
“Lên đi, đùng sợ bị vây nhốt, có tôi ở đây.” Mạc Vấn bình tĩnh nói.
Có câu nói này, Dick lập tức yên tâm ngay. Từ lần Mạc Vấn cứu anh ta ra trong đấu trường giả thuyết, anh ta suýt chút đã gọi Mạc Vấn là ba ba, cũng vì vậy mà lần này mặc kệ Mạc Vấn nói gì anh ta đều nghe lời làm theo.
Dick vọt vào đầu tiên, Warner theo sau phòng ngừa Dick bị cắt đường lui, Lambert và Amber thì len lỏi xung quanh nhiễu loạn đối phương.
Bốn người phân ra ba phương hướng khác nhau để tấn công, Claude tìm đúng thời cơ, nhất định phải bắt một người trong số họ.
Mạc Vấn nhìn phụ trợ đối phương luôn đứng theo dõi bên cạnh, thấy ngón tay y nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, Mạc Vấn bỗng nhiên ra tay.
Trong nháy mắt Bình Sa Lạc Nhạc đã khống chế được phụ trợ sư đối phương, trong lúc y còn chưa kịp phản ứng dùng thuật định thân.
“Cậu ta dùng định thân giống tôi!” Phụ trợ sư đoàn đội Claude kinh hãi đến biến sắc.
Ân thanh Claude hưởng ứng theo: “Quá chậm, bị định.”
Không ngờ vị này có thể khống chế quần thể, trong nháy mắt đoàn đội Claude bị đóng băng như khối băng, cả gương mặt đều cứng ngắc.
Thời gian không nhiều, chỉ hai giây, Warner cùng bốn người Lambert vốn cách rất gần, bốn người lập tức nhắm ngay Claude mà ra tay.
Sau khi Claude khôi phục hành động mới phát hiện, một cánh tay cơ giáp của hắn đã mất linh, giống như người bị cụt tay, rủ bên người không chút phát ứng.
Đây tuyệt đối là thương tổn trí mạng, tuy rằng hiện nay Claude còn có năng lực hành động, nhưng trình độ gây nguy hiểm đã giảm xuống một đẳng cấp.
“Mẹ!” Claude đấm một đấm lên đài điều khiển, nhịn không được mắng một tiếng thô tục.
Nhân lúc hắn bệnh, đòi mạng hắn!
Bốn người vây nhốt Claude tiến hành một hồi vây đánh cực kỳ tàn ác, đội hữu Claude đương nhiên sẽ không bỏ mặc như thế, nhưng vừa giơ quả đấm chuẩn bị xông lên, thì một vòng sáng màu xanh lá đã bao phủ bọn họ trong đó.
Giang Trục Nguyệt Thiên, lại bắt đầu.
Truyện convert hay :
Trọng Sinh Thịnh Sủng: Tổng Tài Độc Nhất Vô Nhị Bảo Bối