CHƯƠNG 13: VỤ ÁN THỨ NĂM
"Ngươi đã gợi ý cho hắn ta con số cuối cùng chưa?" - Tên quỷ hỏi, hắn ta đang xem xét lại tiến độ kế hoạch của mình.
"Thưa chủ nhân, tối nay - tôi sẽ hoàn tất mọi việc. Đó chính là dấu hiệu cuối cùng." - Tên quỷ hầu bình tĩnh đáp lại, hắn ta cũng khá đắc ý với thủ pháp gây án của mình.
"Nhân tiện, điều tra người bên cạnh tên hậu duệ họ Liễu là ai cho ta."
Tên quỷ hầu lại nói. "Tôi vốn dĩ có thể điều tra ra. Thế nhưng, sức mạnh của THIẾU CHỦ đang ở bên cạnh hắn, tôi không thể tới gần."
Chợt nghĩ ra điều gì đó, tên quỷ bật cười: "Mục Nhất Dương cũng ở đó sao? Không ngờ lại dễ dàng như vậy. Haha, tốt lắm. Làm xong chuyện này, ngươi sẽ được thưởng. Bây giờ, mau đi thực hiện đi..."
Tên quỷ hầu niệm một vài câu thần chú. Hắn bước ra khỏi nơi đó, lao mình vào đêm đen. Đây sẽ là lần gợi ý cuối cùng? Hắn không cam chịu. Hắn thích thú với việc tra tấn người khác, hắn thoải mái khi nhìn những con mắt trợn trừng bất lực đó....
................................................
Cao Minh đã mấy đêm không ngủ, anh suy nghĩ về hai vụ án gần đây.
Vụ án của nữ sinh kia, hung thủ ra tay thật dã man. Còn vụ án của Tiểu Dung, cô bé chỉ mới bảy tuổi, vậy mà đã phải chịu những điều khủng khiếp như vậy.
Từ khi anh biết được sự thật về thân phận của mình, Cao Minh luôn hoài nghi: "Mình có nên tồn tại trên đời này? Bố mẹ mình là ai?"
Chỉ vì anh tồn tại, 4 con người đã chết.
Chỉ vì anh tồn tại, cô gái và bà lão gia nô cũng bị liên lụy.
Anh có muốn tiếp tục chiến đấu? Điều đó rất khó, bởi vì anh còn chẳng biết phải chiến đấu với ai... chiến đấu để làm gì! Tại sao càng trưởng thành, con người ta càng cảm thấy cô đơn? Anh không tìm được mục đích cuộc sống của mình, chẳng lẽ cứ để nó trôi đi như vậy sao?
..............................................................
Người đàn ông lớn tuổi, máu chảy đầm đìa..... người đó đang bất tỉnh..........
Tên quỷ hầu ung dung vác người đó lên. Hắn đang nghĩ xem, "mình thích cái gì nhỉ?" Lần trước, mật mã của hắn thuộc về Tâm lí học và Xã hội học, lần này sẽ là gì đây? Vừa đi, vừa hát mấy câu vu vơ, vừa thầm tính toán.
À, nghĩ ra rồi.
Hắn nhẹ nhàng lôi cây thập tự trên xe ra, tìm kiếm cả hộp đinh vít. Hắn đóng đinh người đàn ông lớn tuổi trên đó, tư thế giống như Chúa cứu thế bị đình tội.
Kiếm được một mảnh giấy ở đâu đó, hắn viết:
"604 - Grêgôriô I
1589 - Peter Binsfield"
Hắn rạch bụng người đàn ông, nhét mảnh giấy vào và...khâu lại. Các động tác tuyệt đối chính xác, hắn cứ như một bác sĩ phẫu thuật chuyên nghiệp.
Làm xong mọi chuyện, hắn khẽ cười: "Lần này, Tôn giáo vậy, thật dễ dàng cho các ngươi...."
..................................................
Đêm nay, khi Cao Minh và Mục Nhất Dương đang ngủ thì tiếng chuông điện thoại vang lên....
Cao Minh nặng nề tỉnh lại. Mấy hôm nay, anh đã không ngủ được rồi. Nhìn loanh quanh, anh lại thấy Mục Nhất Dương ôm mình, cả tay chân đều rúc vào người anh. Chẳng lẽ ở đây lạnh đến thế sao?
Cao Minh bỏ qua tiếng chuông điện thoại, anh cầm lấy điều khiển, điều chỉnh lại nhiệt độ căn phòng. Lát sau, khi Mục Nhất Dương đã bắt đầu thả lỏng, anh mới gọi lại cho Phùng Quách.
"Alo, Phùng Quách, có chuyện gì vậy?"
(.....................)
"Được, tôi sẽ đến đó ngay!"
Cao Minh muốn rời giường nhưng Mục Nhất Dương cứ quấn lấy anh như con bạch tuộc, anh đành phải đánh thức cậu dậy, nhẹ nhàng hỏi cái người đang mê sảng kia.
"Cậu có