CHƯƠNG 17: CHÂN TƯỚNG
Được tin Mục Nhất Dương đã tỉnh lại, Cao Minh dừng công việc đang làm lại, mau chóng tới bệnh viện.
"Cậu đã tỉnh?"
"Tại sao tôi lại ở đây vậy?". Mục Nhất Dương ngạc nhiên. Tỉnh lại, cậu thấy mình được băng bó toàn thân, thế nhưng cơ thể không có một chút đau đớn nào.
Cao Minh không kiên nhẫn, anh biết cậu vì anh mà liên lụy. Anh hận, hận bọn người kia đã kéo "người bạn" của anh vào cuộc chơi này. "Rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?"
Mục Nhất Dương thấy Cao Minh nổi cáu, liền tức giận đáp lại."Mẹ kiếp, không phải chính anh bảo tôi ra đó sao?"
Cái gì? Anh đã rất cẩn thận rồi, tại sao bọn chúng có thể tận dụng thời cơ như vậy? "Tôi nói khi nào?"
Mục Nhất Dương ngay lập tức cãi lại, đôi mắt gườm gườm nhìn anh. "Chẳng phải anh đã nhắn tin cho tôi sao?"
Cao Minh càng hồ đồ hơn nữa. "Tại sao tôi không thấy?"
Mục Nhất Dương lấy điện thoại ra xem, quả nhiên, tin nhắn đã bị xóa. "Hứ, chắc chắn nhân lúc tôi hôn mê, anh đã xóa đi. Anh không muốn chịu trách nhiệm với tôi chứ gì?" Cao Minh, anh hèn quá, tôi không chơi với anh nữa.
Cao Minh thấy thái độ Mục Nhất Dương, vừa đáng thương lại vừa đáng ghét. "Mẹ nó, không muốn chịu trách nhiệm với cậu...? Tôi đưa cậu về đây làm gì?"
Ừ thì, điều này ngay cả Mục Nhất Dương cũng không biết, cậu chỉ tiện thể nói ra một cái cớ. "Anh thương hại tôi..."
Hừ, cậu ta lại nghĩ Cao Minh thế sao? Anh phản bác. "Thương hại cái con khỉ, bởi vì..." .
Lời nói không thể phát ra. Đang định mắng chửi, Cao Minh khựng lại rồi trầm ngâm suy nghĩ. Rốt cuộc, tại sao anh lại làm thế chứ?
Không khí trong căn phòng trầm xuống. Cao Minh đang nói lại ngừng, Mục Nhất Dương dỏng tai nghe nãy giờ mà chưa hiểu được gì cả."Sao không nói gì?"
Cao Minh vẫn im lặng.
Một lúc lâu sau, anh mới ngập ngừng mở miệng: "Thật ra, cậu bị thương... là vì tôi!"
Lời này làm Mục Nhất Dương bàng hoàng, cậu mở to mắt nhìn anh, trong lòng suy tư rất nhiều nhưng không thể nói ra. "Vậy là anh ta cũng đã biết?"
Cao Minh lại tiếp tục: "Cậu hãy bình tĩnh nghe tôi nói. Có thể khi nghe xong, cậu sẽ nghĩ tôi bị điên. Nhưng cậu nhất định phải nghe..."
Cao Minh kể hết mọi chuyện, kể rằng anh là hậu duệ cuối cùng của nhà họ Liễu, anh đang phải chống lại một thế lực rất lớn, có lẽ không thể giữ được tính mạng lâu dài. Cao Minh cũng kể lại cuộc gặp gỡ giữa anh và bà cháu gia nô, kể về thi thể bị đánh cắp của Liễu Lệ Nhiên, kể về chuyện của hai viên đá...
Thực ra, Mục Nhất Dương cũng đã nghe qua chuyện này từ mẹ của mình - Tống Minh Ngọc. Điều mà cậu không ngờ là...Cao Minh cũng biết chuyện..
"Mình có nên nói cho anh ta biết về thân phận của mình?" Mục Nhất Dương thầm nghĩ. "Không, bây giờ chưa phải lúc!"
Cao Minh còn nói: "Cậu giữ được tính mạng hai lần.... là nhờ có viên đá. Đây là viên đá của sự cứu giúp."
Mục Nhất Dương đoán ngay được ý nghĩa của viên đá còn lại. "Vậy viên đá màu đen kia sẽ là...viên đá của sự hủy diệt?"
"Cậu sẽ tin tôi?" – Cao Minh chăm chú nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời từ cậu.
"Có thể! Tôi sẽ tin anh! Nhưng nếu nói như vậy, chúng gây ra ba vụ án này là để nói về thời gian? Không phải chứ! Chúng là phe đối địch, chúng báo hiệu cho anh làm gì?". Mục Nhất Dương tò mò, phần câu chuyện này cậu không thể hiểu.
Con người ta, khi có quyết tâm, khi có động lực mới có thể bình tĩnh mà tìm ra câu trả lời...Cao Minh cũng vậy. "Cái này... tôi cũng không rõ. Nhưng, tôi đã giải ra rồi!"
Con số 647 lúc này được Cao Minh nhắc đến....
Mục Nhất Dương khá bất ngờ khi nghe thấy con số này – nó trùng với số năm mà mẹ cậu đã nhắc đến. "Tại sao lại là những con số này?"
Cao Minh bắt đầu giải thích...
Vụ án thứ nhất:
"Nghe thấy từng tiếng đập của phổi
Nghe thấy từng nhịp đập của tim
Dạ dày đang sôi lên, tru tréo
Các động mạch gào thét vỡ ra
Ta - bị hành quyết trong nỗi cô đơn của chính mình."
Cao Minh chăm chú. "Chú ý vào câu cuối hoặc cách thức hung thủ gây án. cậu sẽ nhận thấy, đây chính là một kiểu hành quyết"
Mục Nhất Dương hưởng ứng. "Hành quyết? Hắn ta có vẻ rất thích ngược đãi người khác?"
Cao Minh ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời. "Đúng vậy, và khi mà cậu có thể nghe được những âm thanh từ các bộ phận trong cơ thể mình, chứng tỏ, môi trường xung quanh cậu phải được cách âm rất đặc biệt. Con người thường nghe các âm thanh trong tần số 20Hz. Thế nhưng, âm thanh của các bào quan - nội tạng lại vượt quá mức bình thường."
Mục Nhất Dương lại tiếp tục hỏi. "Sóng não sẽ bị điều chỉnh?"
"Đúng vậy. Đây là một hình thức tra tấn, lại làm rối loạn khả năng bình thường của thính giác, khiến chúng ta có thể nghe được những âm thanh với tần số rất nhỏ..... Tôi đã tìm ra.... Đó chính là.... Anechoic Chamber "
"Anechoic Chamber?". Đó là cái gì vậy? Mục Nhất Dương chưa từng nghe thấy bao giờ.
"Chính xác.... Đây là một căn phòng, sáu mặt của nó được tạo ra bởi các tấm hút âm thanh bằng thép - có thể loại trừ tạp âm ngay lập tức. Họ cũng phủ thêm các tấm thủy tinh dày hơn 1m để loại bỏ tạp âm. Vì vậy, hiệu quả cách âm đạt tới 99,99%.
Nó tĩnh mịch đến mức, chúng ta có thể nghe thấy tiếng các bộ phận trong cơ thể đang làm việc như tiếng đập của phổi, nhịp tim hay tiếng sôi của dạ dày, tiếng máu đang tuần hoàn....
Nghiên cứu cho rằng, khi trong