CHƯƠNG 19: MIẾU HẢI ĐƯỜNG
Một giọng nói trong trẻo cất lên: "Hai người có làm sao không?"
Cao Minh mơ màng tỉnh dậy, trong vô thức liền nói: "Cô bé, tại sao cô lại ở đây?"
Giọng nói đó bỗng dưng nặng nề: "Cái mẹ kiếp, tôi đây nam tử hán đại trượng phu, anh lại gọi tôi như nữ nhân?"
Cao Minh lúc này mới tỉnh lại, nhìn kĩ người đứng trước mặt. Đó là một cậu nhóc, chừng 17,18 tuổi, da trắng, môi hồng, tóc đen, mắt to tròn..... Dáng người loẻo khoẻo, giọng nói thánh thót, thật là giống nữ nhân.
Mục Nhất Dương mơ hồ nghe thấy tiếng nói. "Cậu, hãy cứu chúng tôi...."
Cao Minh chợt phát hiện, cơ thể Mục Nhất Dương rất nóng. Anh đưa tay lên sờ trán cậu...chắc chắn là sốt rồi.
Cậu nhóc kia đột nhiên lên tiếng: "Cái bẫy này là tôi bày ra để bắt thú dữ, ai ngờ lại bắt được hai con lợn ngu ngốc... "
"Tại sao cậu lại ở đây?". Nơi đây hoang vu hẻo lánh, con người có thể sinh sống sao?
"Tôi á? Tôi ở đây với chú tôi, chú ấy hiện giờ đang trông coi cái miếu gần đây..."
"Miếu?"
"Đúng vậy a! Mà cũng lạ thật... chỗ này chả có ai sống, cái miếu cũng chả để làm gì. Ấy vậy mà chú tôi cứ kiên quyết ở lại, còn không cho tôi ăn thịt, tôi vẫn lén ăn... hahaha......."
"......"
Cậu ta nói nhảm một hồi rồi cũng đồng ý giúp đỡ bọn họ. "Bây giờ, tôi sẽ buộc sợi thừng này vào thân cây, kéo hai người lên, chuẩn bị nhé!"
Mục Nhất Dương vẫn nằm trong lòng Cao Minh, anh biết cậu ốm, không đành lòng mà khẽ lay cậu. "Cậu có đi được không?"
"Tôi bất ngờ hụt ngã nên bây giờ trật mắt cá chân rồi..." - Mục Nhất Dương đau khổ nói. Cơn đau xâm chiến toàn thân này thật sự khiến cậu thống khổ.
Cao Minh không nói, cũng không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, trực tiếp nâng Mục Nhất Dương lên, đặt cậu trên vai. Tay anh nắm lấy sợi dây, chuẩn bị trèo lên mặt đất.
"A....tôi có thể tự leo lên được..." - Mục Nhất Dương mất mặt nói, đường đường là một gã đàn ông con trai, lại để cho một gã đàn ông khác cõng sao? Cậu không cam lòng.
Cao Minh lập tức đặt Mục Nhất Dương xuống, chế giễu nói: "Có giỏi thì tự trèo lên..."
Mục Nhất Dương tự cao, toan đứng dậy nhưng xương bàn chân đau ê ẩm, cuối cùng cũng xấu hổ nói: "Hay là anh cứ vác tôi lên đi..."
"......"
Cao Minh mang trên mình "cục nợ", nhanh chóng leo lên khỏi cái hố đó. Cậu nhóc nhìn thấy Mục Nhất Dương, liền hỏi Cao Minh: "Người bạn này... anh ta làm sao vậy?"
"Tên ngu ngốc cậu ta bị sốt cao, xương chân bị lệch, ở đây có chỗ nào có thể nghỉ ngơi không?"
Cậu nhóc rất nhiệt tình, hiếu khách. "Thế thì đến miếu của chú tôi đi..."
Ngôi miếu nằm trên đỉnh núi, nó khá hoang tàn và cũ kĩ. Trên đường đi, cậu nhóc cứ thao thao bất tuyệt.
"Đó là miếu Hải Đường, là cụ tổ nhà tôi nghiện loại hoa này nên mới lấy cái tên ấy..."
"Ở đây, mỗi khi có mưa lớn là phải mang chậu ra hứng nước, thế nhưng chẳng hiểu tại sao sáng hôm sau đất lại khô nhanh như vậy."
"À, các bức tượng đó, các anh tuyệt đối không chạm được vào... ngay cả tôi cũng không được phép...."
Một lúc sau, cậu nhóc lại giới thiệu thân phận mình. "Tôi tên là Mạc Nguyên, chú của tôi tên là Mạc Vĩnh, cha mẹ tôi mất sớm..."
Cao Minh không quan tâm nhiều như vậy, anh quay sang hỏi Mục Nhất Dương: "Cậu rốt cuộc làm sao lại ngã xuống đó?"
Mục Nhất Dương thành thật kể lại mọi chuyện cho anh. "À, hôm qua tôi đi tìm đồ cổ, chẳng may......."
Trời ạ, lại là cái lí do đó, Cao Minh đã hết chịu nổi rồi. "Ngu ngốc, cậu không an phận được hả? Thật phiền phức. Nhỡ đâu cậu gặp thú rừng thì sao? Chắc chắn sẽ chết mất xác..."
Mục Nhất Dương không ngụy biện, cậu rất mệt mỏi, nhẹ nhàng tựa đầu vào cổ Cao Minh. Hai người đàn ông cõng nhau, cùng đi trên một con đường, trước mắt họ là song núi, là thiên nhiên. Số phận đã đem họ lại bên nhau, con đường tương lai sẽ trở nên như thế nào đây?
.......................................
Miếu Hải Đường hiện ra trước mắt. Ngôi miếu rộng vỏn vẹn 50 mét vuông. Hai cây cột gỗ trước hiên miếu đã mục ruỗng từ