CHƯƠNG 27: LẠI CHUNG PHÒNG
Mục Nhất Dương toan kéo Cao Minh đi.
"Hai người chưa đi được đâu." - Tiếng nói ấy vang lên, triệt để làm thức tỉnh hai người họ khỏi mùi vị phiến tình, cũng là muốn ngăn cản họ.
Mục Nhất Dương sửng sốt:
"Tiểu Huyền, sao muội lại ở đây?"
"Sư phụ bảo muội tới bắt huynh về." - Vương Thanh Huyền nghiêm túc.
"Thật sao?" Mục Nhất Dương giả bộ nhăn mặt.
"Đúng vậy a!" - Bắt đầu có dấu hiệu của sự đùa cợt. Vương Thanh Huyền không tiếp tục giả bộ được nữa, cười hì hì nhìn Mục Nhất Dương.
"Haha, sao muội lại nỡ lòng làm như vậy chứ?" - Mục Nhất Dương được đà lấn tới.
"Haha...mấy lần trước huynh trốn đi, toàn là muội bao che. Lần này cũng không ngoại lệ, mau mau đi đi."
"Dĩ nhiên rồi!"
Hai người họ định quay đi, Vương Thanh Huyền lại nhớ ra chuyện gì đó:
"À khoan đã, đừng quên điều mà huynh đã hứa?"
"Ta hứa cái gì?" - Mục Nhất Dương hồ đồ. Ngày còn nhỏ, để lừa Vương Thanh Huyền, cậu đã lừa lọc cô bé rất nhiều, đến bây giờ còn không thể nhớ rõ nữa.
"Huynh đã hứa sẽ dùng công phu nấu ăn mà muội truyền cho, để mang một sư tẩu về."
Mục Nhất Dương thất thần. Tiêu rồi, lần trước trốn đi, bị Vương Thanh Huyền bắt gặp, lại hứa đại cái này đúng là "Bệnh từ cái miệng mà vô, họa cũng từ cái miệng mà ra."
Vương Thanh Huyền tiếp tục gặng hỏi. "Huynh đã tìm được tỉ ấy chưa?"
"...."
"Vậy là chưa rồi. Hix, muội thân là nữ nhi, từ nhỏ đến lớn lại sống cùng hai người đàn ông. Tiếp tục như vậy, chẳng phải muội sẽ nhanh chóng đánh mất tuổi xuân hay sao?" Vương Thanh Huyền lại giả bộ khóc lóc.
Mục Nhất Dương bối rối: "Ta..."
"Huynh không giữ lời hứa, muội sẽ đi tìm sư phụ." - Vương Thanh Huyền ủ dột, ý muốn rời đi.
"Khoan đã, ta đã tìm được rồi!" - Mục Nhất Dương hoảng hốt nói ra, nói xong mới biết mình đã phạm sai lầm. Cao Minh bên cạnh cậu cứng nhắc, Mục Nhất Dương không dám ho he thêm nữa.
Vương Thanh Huyền hào hứng: "Vậy sao? Tỷ ấy đâu?"
Đã phóng lao rồi, đành phải theo lao thôi. "Cô ấy không ở đây. Lần sau ta sẽ mang cô ấy về."
"Vậy sao? Huynh chắc chắn?"
Mục Nhất Dương ngậm bô hòn làm ngọc. "Đúng, ta hứa..."
"Ngoắc tay nào!"
Vương Thanh Huyền là người bạn thân nhất của Mục Nhất Dương. Nhờ miệng lưỡi của mình cùng tài hùng biện trời phú, cô đã nhiều lần giúp Mục Nhất Dương thoát khỏi các trận đánh đau đến tê dại của sư phụ. Nay lại giúp đỡ cậu, người em gái này – Mục Nhất Dương thực sự đã nợ cô rất nhiều.
..............................
Huỳnh Đức Duẩn đi tới mê cung...Không ai còn ở đó nữa.Ông giải mê cung, lần theo dấu vết."Bọn chúng chắc chắn là đi hướng này."
Cuối cùng ông cũng đi đến đó. Vẫn không có ai cả. "Khốn khiếp! Bọn chúng làm thế nào thoát ra?"
Vương Thanh Huyền đột nhiên xuất hiện. "Sư phụ, sư huynh đâu rồi ạ?"
Lúc này, Cao Minh và Mục Nhất Dương đã đi khá xa.
Chưa thoát khỏi cơn bực tức, Huỳnh Đức Duẩn hỏi: "Con cũng không thấy nó sao?"
"Vâng ạ!" - Vương Thanh Huyền bày ra vẻ mặt kiên định.
"Hừ, giỏi lắm, nhất định ta sẽ bắt hai đứa chúng nó về."
"Mà sư phụ, sư huynh mắc tội gì vậy?"
"Hừ, nó dám phản lại ta, nghe theo lời tên tiểu tử chết tiệt kia."
"....."
........................................
Sau khi ma trận được hóa giải, Cao Minh và Mục Nhất Dương đi trên đường lớn.
Mục Nhất Dương buồn rầu:"Chắc chắn ông ấy đã biết."
Cao Minh trầm ngâm không nói gì, một lúc sau mới mở lời: "Đi cùng tôi, cậu cảm thấy hối hận?"
"Ừm....cũng có một chút. Từ nhỏ tới giờ, tôi chưa lần nào cãi lời ông ấy. Lần này là ngoại lệ."
Cao Minh im bặt, tuyệt nhiên không nói một lời. Anh có thể hiểu được tâm trạng của cậu, hiểu được sự giày vò trong sự lựa chọn của cậu.
Bọn họ lại khởi hành, tiếp tục hướng về phía Nam, đi tìm Tống Minh Chi. Với một tâm trạng khác hẳn, chuyến đi này, sẽ mất bao lâu đây?
"Trường lộ phục trường lộ
Nhất bộ nhất hồi khước?"
(Đường xa lại đường xa
Đi một bước như lùi một bước)
Bước trên con đường không có điểm dừng này có thật sự đúng đắn? Ta sẽ không hối hận chứ???
"Chúng ta sẽ đi bao lâu?" - Mục Nhất Dương hỏi.
"Một tuần, một tháng, một năm. Cũng có thể không bao giờ trở về nữa. Cậu hối hận vẫn còn kịp." - Cao Minh bề ngoài thờ ơ nhưng trong lòng dậy sóng. Nếu Mục Nhất Dương không muốn theo đuổi cuộc hành trình này, anh sẽ để cậu lại. Anh có thể hình dung ra mức độ nguy hiểm của chuyến đi này. Mà cậu – người anh yêu, anh mong cậu có thể được an toàn, cho dù không có anh bên cạnh.
"Tôi sẽ không hối hận đâu." Mục Nhất Dương nhanh chóng trả lời.
Lần này, Cao Minh có phần ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Bởi vì tôi đã nói rồi: nếu thoát ra khỏi cái hố đó, sẽ ngoan ngoãn đi theo anh". Kì thực, Mục Nhất Dương mong tìm được bác ruột của mình, cũng mong cuộc chiến này sớm đi đến hồi kết."
Cao Minh cố ý làm nghiêm