CHƯƠNG 41: CAO MINH TRỞ LẠI
Cao Minh chết đi, Mục Nhất Dương lại có biểu hiện như vậy, tên quỷ nhìn mà thấy chướng mắt. "Mùi mẫn thế đủ rồi, yêu nhau sao? Mục Nhất Dương - ngươi khiến ta cảm thấy ghê tởm? Hắn ta là đàn ông"
Mục Nhất Dương trong tâm trí đều tràn ngập hình bóng Cao Minh, lúc này mới chú ý xung quanh: "Mẹ kiếp, ta liều mình với ngươi!"
Dù biết bản thân không thể xoay chuyển được tình thế, Mục Nhất Dương vẫn cố gắng cầm cự, vì người đó. Thật nhanh chóng, ý muốn phản kháng của cậu được đáp trả, hắn ta tới tấp phóng hàng vạn mũi tên về phía cậu.
Không lo lắng, sợ hãi, Cao Minh đã ra đi - cậu cũng muốn đi cùng anh. Ít ra, nơi đó - không kiêng kị, nghiêm cấm bất cứ một cái gì trên đời, hai người có thể hạnh phúc.
Từ bỏ mọi tâm huyết, quyết định vứt bỏ mọi mục tiêu cá nhân, Mục Nhất Dương dang rộng cánh tay, thanh thản nhắm mắt, chờ đợi cái chết.
Thế nhưng, khi những mũi dao bay đến, chúng không đánh trúng mục tiêu là cậu mà bay đi loạn xạ, tám phương tứ hướng, không theo quỹ đạo ban đầu. Mục Nhất Dương nhất thời được an toàn.
Không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cậu mở mắt, một thân ảnh quen thuộc đang hiện diện ở đây khiến cậu sửng sốt.
Trong đêm trường dạ tối tăm trời đất ấy, một vì tinh tú đã hiện ra, kéo theo hơi thở của cuộc sống."Sư phụ! "
Huỳnh Đức Duẩn cuối cùng đã xuất hiện.
Cái phong thái hiên ngang kiêu bạc đã ẩn chứa trong con người đó bao lâu nay. Trong tình thế nguy cấp này, ông ấy vẫn bình tĩnh, thận trọng, âm thầm tính toán một điều gì đó. Quả không sai khi nói ông ta chính là một vị tướng lĩnh đại tài - người đã từng chỉ huy hàng ngàn trận đánh, bách chiến bách thắng, không thể coi thường.
Thế nhưng, điểm yếu của ông, nhất thời lại bị tên quỷ kia nắm được.
Huỳnh Đức Duẩn tài giỏi, võ nghệ cao cường, tên chỉ huy cũng không kém cạnh - hắn đã từng là cận vệ trung thành nhất của quỷ vương. Hai người có thể nói là ngang tài ngang sức.
Thế nhưng, đó đã là chuyện trong quá khứ, còn hiện tại thì sao?
"Huỳnh Đức Duẩn, ngươi đến đây cũng chả giải quyết được cái gì, chi bằng đợi ta trở về, cùng nhau thưởng thức một chén trà." - 647 năm trước, khi còn ở bên cạnh hầu hạ quỷ vương, không chỉ cần có thể lực tốt, còn phải biết xử lí, dùng biện pháp mềm mỏng để đối phó với những cái không quan trọng. Hắn ta là người giỏi nhất, tất được trọng dụng, một mực nghe lời. Đến tận bây giờ, tên quỷ cũng không biết mình là loại người gì, ngay cả tên thật của chính mình, hắn cũng chẳng rõ.
Mấy lời ong bướm đó, Huỳnh Đức Duẩn căn bản nghe không lọt tai. Nếu trước đây, tính tình ông cổ quái, gàn dở, thì bây giờ, trước sự nguy hiểm, bản lĩnh không tồi đã hiện ra, khiến Mục Nhất Dương phải nhìn sư phụ mình với cặp mắt khác xưa.
"Sư phụ, thật là người sao?" - Mục Nhất Dương hồ đồ.
Thâm ý cao lãnh, cũng để cậu tự nhận ra bài học, Huỳnh Đức Duẩn không thèm đáp lại, hướng người đối diện tên quỷ.
"Xảo biện, ngươi đang định làm gì, ta đều biết rõ."
"Haha, đã là chỗ thâm tình lâu năm, giữa chúng ta cũng có những trao đổi nhỏ, ông không cần phải đối xử với ta như vậy." - Tên quỷ không lúc nào gạt đi ý định chọc ghẹo người khác.
"Chính ngươi là người không giữ lời, còn định giết người của ta, thật không thể tha thứ" - Huỳnh Đức Duẩn lạnh lùng, con người của ông ở giây phút này đã thay đổi hẳn, Mục Nhất Dương không kịp nhận ra: "Đây là sư phụ mình sao? Cái lão sư phụ gàn dở, chuyên lôi mấy bản tình ca cũ rích ra hát, lại còn định đi tắm trắng, thật không thể ngờ mà!"
"Hừ, ta không cần ai tha thứ cả. Ta làm điều đó - vì mục đích của riêng ta, nếu ngươi ngăn cản...đừng có trách!" - Tên quỷ đay nghiến.
"Hừ, ta thấy ngươi và Tống Minh Chi rất giống nhau. Quá khứ đã kết thúc rồi, đừng mong đem nó trở lại, ngươi nên từ bỏ ý định đi"
"Khốn khiếp, ngươi có tư cách gì để nói ta, không phải ngay từ đầu, ngươi cũng muốn cứu sống đứa con gái yểu mệnh của mình sao?"
Do dự một hồi, Huỳnh Đức Duẩn nặng nề nói: "Đúng, con người ta tự cho là mình đúng khi họ chưa có cơ hội mắc sai lầm, ngươi đừng ảo tưởng nữa, hãy chấm dứt cái giấc mộng hão huyền đó đi."
Dứt lời, ông tiếp tục sử dụng năng lực - năm đó đã càn quét một quốc gia nhỏ: ngũ âm binh pháp.
Những con quỷ được ông thu phục:
Ngũ Quỷ gồm : Đậu Nhân, Lý Khải, Trương Ngũ, Thập Thái, Trử Nhuệ là 5 Quỷ ở tầng thấp thuộc hàng Quỷ Địa.
Ngũ Doanh Binh gồm : Tào Thập, Trương Tứ, Lý Cửu, Uông Nhân và Chu Quang, đây là 5 vị thuộc hàng cao hơn Quỷ Địa.
"Khâm thiên đế lệnh, lẫm lẫm cấp triệu, chư tướng hùng binh, cẩn dĩ thốn thành, chư tư quan tướng, phù thái thượng bí pháp ngũ lôi, tổng nhất giai thập nhị nguyên súy, lệnh truyền thổ địa, cùng các âm binh, tả hữu kỳ rinh, tiền đội, trung đội, hậu độ...."
"Thử niên, thử nguyệt, thử nhật, thử thời, thầy thời đản lấy đem về làm quân, thiêng thời hiệp lực đồng tâm.."
"Nhất tuần sơ hiến, nhất hiến nhất hương.
Nhị tuần á hiến, nhị hiến nhị hương.
Tam tuần trung hiến, tam hiến tam hương.
Tự nhiên thiên trù thực.
Vô lượng diệc vô biên.
Tùy niệm giai sung túc.
Biến hóa thực vô biên.
Nhất thiết đẳng quan phổ đồng cúng dàng.
Nhất biến thập, thập biến bách, bách biến thiên, thiên biến vạn, vạn biến ức, ức biến vi hằng hà sa số, biến thiểu thành đa, hóa vô vi hữu.
Không khí trở nên nặng nề gấp bội, thế nhưng không gian bị bẻ cong đã hoàn trở lại dáng vẻ ban đầu của nó. Một tia chớp "roẹt" ngang qua, bầu trời cứ như muốn nứt ra, trút hết mọi thứ xuống hạ giới.
Mục Nhất Dương kinh ngạc quá độ, Huỳnh Đức Duẩn vẫy tay một cái, tòa lâu đài bỗng chốc biến mất, nơi mà họ đang đứng trở thành một hõm núi nguyên thủy. Toàn bộ quang cảnh xung quanh đã thay đổi, rừng rậm heo hút không khỏi khiến Mục Nhất Dương cảm thấy rùng mình.
Ra hiệu cho Mục Nhất Dương lùi lại, Huỳnh Đức Duẩn oai phong lẫm liệt, thách đánh với tên quỷ.
Tên quỷ chính là một đối thủ đáng gờm xưa nay chưa từng có, hắn không chỉ nhanh