CHƯƠNG 45: KHA ĐÔNG
Vương quốc T năm 1469 - tức bọn họ đang xuyên không về thời điểm một trăm năm sau trận chiến khốc liệt giữa hai phe phái lớn mạnh nhất lục địa.
Vua bị đám kiêu binh phản loạn giết hại, hoàng hậu thì đã mất tích từ trước đó, các quan trong triều bị hạ sát toàn bộ. Người đứng đầu của "dòng tộc hòa bình" là Liễu Đăng Thiên cùng Quỷ Vương - người lãnh đạo "gia tộc quỷ chiến tranh" - Phương Thiết Bạch, đã giao chiến đến chết. Liễu Lệ Nhiên - cháu gái Liễu Đăng Thiên - hậu duệ giỏi nhất thời bấy giờ cùng con trai Quỷ Vương - thiếu chủ Phương Thế Phong đã mất tích. Nói họ mất tích quả không sai, bởi nếu như họ đã chết, vậy thì thân xác hai người đó ở đâu?
Nguyên nhân của cuộc chiến, có đơn thuần chỉ là vì sự mâu thuẫn, bất hòa của hai thế lực?
Nếu không phải, thì tại sao lại như vậy?
Người biết sự tình năm đó không nhiều, phần lớn đã bỏ mạng trong cuộc chiến, mọi thứ lại càng trở nên rối bời. Hậu duệ hai gia tộc hiện còn lại rất ít, chỉ những ai may mắn - thoát khỏi thế trận rối ren đó, mới có thể sống sót đến ngày hôm nay. Cũng không ai biết họ đã lưu lạc đến phương nào.
Một trăm năm - có đủ để bù đắp cho những hậu quả để lại? Một trăm năm, có đủ để chúng ta khôi phục những di vật đã bị phá hủy?
Mục Nhất Dương từ một nơi khác đến, không hiểu tập tục nơi này, tiếng nói cũng có phần không thống nhất với ngôn ngữ hiện tại, ba ngày ròng rã cũng thật không dễ dàng gì cho cậu.
Thật sự rất đói!
Cũng rất lạnh, lại càng mệt hơn nữa.
Thân thể cứ như muốn rụng rời.
"Ông trời ơi, sao số con lại khổ thế này?"
"...."
"Đời mình thật đen đủi"
"......"
"Tống Minh Chi, cũng tại bà, lại tự nhiên đẩy tôi tới đây, khiến tôi đói thế này, lại mệt nữa!"
"......"
"Cao Minh, tất cả là tại anh - không nắm chặt tay tôi, lại còn nói lời ngon ngọt với tôi!"
"....."
"Không đúng, tên quỷ vương chết tiệt, mọi thứ đều do ngươi mà ra, nếu như khi xưa ngươi không gây ra trận chiến ấy, ta làm sao phải vất vả xuyên không tới đây, lại mệt nhọc như vậy?"
"...."
Quang cảnh phía trước thật sự không tệ, bầu trời ửng hồng như đôi má e thẹn của thiếu nữ, những áng mây lượn lờ, những cơn gió ve vãn rong đuổi khắp chốn, cánh đồng hoa hướng dương khoe sắc đua nở.
Vâng, cảnh đẹp thật!
Thế nhưng, chỉ những con người mang trong mình một tâm hồn lãng mạn, cùng sức khỏe dồi dào mới có thể nhận ra điều ấy.
Còn qua con mắt của người đói thì.
Mặt trời hóa thành chiếc bánh rán khổng lồ, vàng rộn, nóng giòn, vừa được nhấc lên trong chảo mồ hôi dầu của những con người phải hứng chịu sức nóng của nó. Những áng mây thì lượn lờ, ve vãn vị giác của Mục Nhất Dương, tưởng chừng như có mấy chiếc kẹo đủ mọi hình thù mà cậu hay ăn lúc nhỏ. Còn những bông hoa thì sao nhỉ? - nhụy của chúng cứ như những miếng thịt viên chiên đang nhảy nhót, bóng bẩy, chỉ cần cắn một miếng thôi - tất cả sự mệt mỏi đều sẽ tan biến. Ôi chao, nhìn các cành cây kia kìa - chúng mới thật giống những chiếc súp-lơ, bỗng chốc cậu lại nhớ đến món thịt bò xào.
Trời ơi! Trông chúng mới ngon lành làm sao? Tất cả đều hóa thành đồ ăn. Tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy? Thật đau đớn cho những người bị rỗng bao tử lâu ngày.
Trời đã chợp tối, bình thường giờ này, đáng lẽ cậu đang ngồi ở bàn ăn, những đồ vật kia không chừng cũng có thể hóa thành đồ thật.
Ôi, một đứa trẻ được nuông chiều quen rồi, làm sao chịu được tình cảnh này? Mục Nhất Dương không thể cầm cự nổi, có mấy ai vẫn vững vàng khi phải chịu khổ, trong khi mình đã sung sướng rất lâu rồi?
Ngã gục, trước mắt mờ dần, cậu bất tỉnh!
...............................
Sau khi tỉnh lại, Tống Minh Chi đã tìm kiếm rất lâu trong căn nhà giữa hồ đó, nhưng vẫn không có kết quả gì. Cao Minh rất nóng vội: "Không được! Tôi phải đi tìm cậu ta!"
"Ngươi hấp tấp làm cái gì? Thằng nhóc đó cũng không phải một đứa trẻ, có năng lực đó, nó tự biết mò đến đây!" - Tống Minh Chi gắt lên vì ai đó đã cằn nhằn rất lâu rồi.
"Cái gì? Cậu ta chính là một đứa trẻ". Cao Minh lo lắng không nguôi, bảo bối của anh bây giờ mặc dù còn sống, tuy lại không biết tự chăm sóc mình, ắt sẽ phải chịu khổ, chắc chắn sẽ phải chịu ủy khuất, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó!
Và cũng như thường lệ, Cao Minh luôn đúng, Mục Nhất Dương đã ngất thật rồi!
..................................................
"Này, này, mau tỉnh lại!" - Người đó lay lay Mục Nhất Dương.
"Lại không tỉnh à? Được" - Nghĩ gì làm đấy, người kia thản nhiên cầm lên cái gầu nước to, thẳng thừng đổ xuống mặt Mục Nhất Dương.
"Ặc!" - Mùa đông lạnh thấu xương, nước sông lại lạnh, đến người chết còn phải bật dậy sau bị dội nước, huống hồ Mục Nhất Dương còn sống.
"Rốt cuộc cậu cũng tỉnh!" - Người nọ vẫn thản nhiên nói: "Cậu ngất giữa đường nên tôi vác xác cậu về đây. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, vốn dĩ tôi định mang cậu đi chôn, tự nhiên cậu kéo tôi lại, lẩm bẩm "Cao, Cao..." cái gì đó. Thật hết thuốc chữa!"
Mục Nhất Dương "...."
"Cảm ơn. Mà anh là ai vậy?" - Mục Nhất Dương quan sát con người trước mắt. Hắn ta cũng chỉ là một người bình thường, ăn mặc cũng bình thường.
Mà con người, thường gặp phải bi kịch do những cái "bình thường"
"Tôi chả là ai cả, cứ gọi tôi: Kha Đông!" - Người kia biểu hiện tư thế tự hào, gương mặt sáng lóa.
"Kha Đông?"
Người kia cao giọng: "Đúng vậy! "Đông" là cái tên tốt. Pháp sư trừ tà đã đặt nó cho tôi đó, ông ta nói tôi có thể làm nên nghiệp lớn, bá chiếm giang sơn,..."
Kha Đông nói một hồi, tự mãn nguyện thật lâu, Mục Nhất Dương cảm thấy chướng tai: "Thôi đủ rồi, đừng ở đó tự kỉ một mình nữa chẳng biết cậu là Kha... Kha cái gì gì, tôi là Mục Nhất Dương"
"Mục Nhất Dương, tên cậu chẳng có ý nghĩa gì cả." - Kha Đông bỡn cợt.
"Cậu! Cậu thì hiểu cái gì chứ? Cái tên này là sư phụ đích thân đặt cho tôi. Mà.. tên cậu thì hay lắm chắc, không có hương vị gì cả!"
Kha Đông phản bác: "Hương vị? Cậu có phải đói quá hóa điên rồi không? Tên tuổi thì hương vị cái quái gì chứ?"
Mục Nhất Dương không chịu thua, quên luôn cơn đói nãy giờ, trực tiếp đấu khẩu với Kha Đông.
Hai người không ai chịu ai, tranh cãi đến