CHƯƠNG 53: SỐNG ĐỂ LÀM GÌ?
Tôi đang đứng trong căn phòng 909, nơi đây không khí âm u đến đáng sợ. Liệu đó có chỉ là do tôi tưởng tượng ra không?
Người đứng trước mặt tôi, tôi không nhìn rõ anh ta, cũng không biết anh ta là ai. Vậy mà bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng gọi: "Cậu...không biết tôi sao?"
Giọng của anh ta lạ quá, tôi nghĩ anh ta đến từ một địa phương hẻo lánh nào đó. Ai mà biết được. Chính xác thì đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta. Thế nên tôi trả lời: "Vâng, tôi hoàn toàn không biết quý khách, chắc ngài nhầm với ai đó thôi."
Tôi dùng phép lịch sự tối thiểu để nói chuyện với anh ta. Vậy mà anh ta còn chẳng thèm trả lời tôi. Hừ, có sao đâu, tôi chỉ cảm thấy bất mãn một chút thôi.
"Ra ngoài!" - Anh ta đã nói thế đấy.
Đúng là trên thế giới này có đủ loại người mà. Tôi không thèm chấp, hứ. Mà cũng không còn sớm nữa, tôi nhanh chân bước ra khỏi đó. Khi vừa mới ra đến cửa thì "Rầm" một cái. Cái quái gì vậy?
À, anh ta chặn tôi lại. Thảo nào tôi thấy có một luồng gió lạnh chạy qua, đó là do tốc độ của anh ta quá nhanh. Này, tôi tức giận rồi đấy! Nhưng tôi không muốn bán đứng Hoàng Diệu, cũng không muốn nơi này mất khách, bây giờ phải xử sự sao cho hợp lí mới được!
"Quý khách, ngài cần dặn dò....". Tôi chưa kịp nói hết câu thì miệng đã bị chặn lại. Trời ơi, anh ta hôn tôi! Mấy tiếng còn lại bị nghẹn trong cổ họng, khiến tôi phát ra âm thanh "ư... ư".
Miệng lưỡi anh ta bắt đầu khuấy động. Tôi cố gắng giãy dụa, nhưng anh ta to xác hơn tôi, giữ chặt tôi lại, thân thể tôi như đông cứng. Sau một hồi mơn trớn ở bên ngoài, đầu lưỡi anh ta bạo dạn đi vào trong. Không được! Tôi không muốn. Tôi dùng hết sức để thoát ra khỏi vòm ngực rắn chắc đó. Sức lực của anh ta gấp tôi rất nhiều lần, làm sao tôi có thể chạy trốn được?
Tôi sửng sốt khi đầu lưỡi anh ta quấn lấy đầu lưỡi tôi. Tôi càng né tránh, anh ta càng tiến công nhanh hơn, không cho tôi cơ hội chạy thoát. Một tay anh ta kiềm chế tôi, tay còn lại bắt đầu đi xuống dưới.
Tôi hoảng hốt, trừng mắt nhìn anh ta. Đã cạn kiệt sinh lực, thở còn không được nói gì đến phản kháng? Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ mặt anh ta, chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt xanh, rất đậm, rất sâu. Màu xanh trong đôi mắt ấy khiến tôi nghĩ tới một nỗi cô đơn vô tận. Trời ơi, giờ đâu phải là lúc để nhận xét này nọ chứ!
Tôi cứ như một con nai ngu ngốc, tự dâng mình đến miệng của sói vậy. Anh ta được đà lấn tới, đẩy mạnh tôi lên giường. Bây giờ thì tôi đã hiểu được giá trị của thể lực con người. Nếu như lúc trước tôi chăm chỉ rèn luyện thì lúc này đâu phải nhục nhã như vậy.
Anh ta mạnh khủng khiếp, hoàn toàn áp đảo tôi. Tôi không thể cựa quậy được, phải làm sao đây? Trong khi miệng vẫn đang bị lấp đầy, tôi rất muốn chửi bới nhưng chỉ có thể phát ra mấy âm thanh mà tự tôi thấy nó buồn nôn. Hình như điều này làm anh ta hưng phấn, càng hôn tôi sâu hơn.
Tôi dùng hết sức bình sinh, hai cánh tay mãnh liệt đẩy anh ta, đánh anh ta, cào cấu anh ta. Tên khốn khiếp đó dùng một cánh tay rắn chắc của mình, giữ chặt hai tay tôi trên đầu, tay còn lại thì xé toạc áo tôi ra. Mẹ kiếp, thế này thì có khác gì cưỡng hiếp đâu cơ chứ!
Chiếc áo trắng thanh khiết của tôi đã bị anh ta ném xa đi đâu đó, tôi không thể chịu nổi, hai chân đạp loạn cả lên. Đã năm năm rồi, tôi vẫn luôn thủ tiết với Cao Minh, không thể để anh ta dễ dàng chiếm được thân xác tôi.
Anh ta chế ngự, ngồi lên bụng tôi. Một tay vẫn trói buộc tôi, tay kia thì ra sức cởi quần tôi. Tôi không muốn làm loại chuyện này. Nhưng tôi đâu có thể chống lại sức mạnh của người đó? Vậy là giờ đây, tôi đã hoàn toàn trần truồng trước anh ta. Căn phòng tối đen như mực, dù không thể nhìn thấy gì mà tôi vẫn cảm thấy xấu hổ.
Bàn tay anh ta mơn trớn, vuốt ve thân thể tôi. Tôi chỉ thấy nhục chứ yêu đương gì! Hình như anh ta cũng làm với đàn ông nhiều lần rồi, nên mới biết rõ được điểm mẫn cảm của tôi. Tôi cắn môi, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ, anh ta lại càng kịch liệt muốn xâm chiếm tôi hơn, lực đạo cũng được tăng thêm, tôi suýt nữa khóc thét!
Tôi nhớ lại khi "làm" với Cao Minh, anh ấy rất ôn nhu, rất dịu dàng. Thằng cha này lại mạnh tay như thế. Sau một hồi ma sát bên trên, hắn ta chuyển sang kích thích phía dưới, xoa nắn bộ vị của tôi. Chết tiệt, động tác của người đó thật nhanh chóng mà cũng thật dứt khoát. Không để tôi thỏa mãn, anh ta cuối cùng cũng đi tới tiểu huyệt bé nhỏ của tôi, banh hai chân tôi ra.
Thật nhục nhã, thật ghê tởm! Tôi không muốn có ai khác ngoài Cao Minh động tới địa phương đó của mình. Tôi lại thấy cay đắng, anh ta thoăn thoắt cởi bỏ quần áo trên cơ thể mình rồi muốn tiến vào. Anh ta đặt bộ vị của mình ngay cạnh tiểu huyệt của tôi, cứ như muốn mạnh mẽ tiến vào. Ngay lúc đó, tôi đã tới giới hạn, cảm xúc của tôi đã lên đến đỉnh điểm, một cỗ trào lưu nóng hổi phun ra. Và tôi khóc, tôi bật khóc nức nở, khóc như mình vừa mất đi một thứ gì đó.
Ở phía dưới, anh ta không động nữa. Hình như anh ta đang thất thần nhìn tôi khóc. Anh ta cứ ngồi trên giường nhìn tôi mà không nói gì, chỉ thở dài. Mấy phút sau, tôi vẫn khóc, tầm mắt của anh ta phóng ra ngoài cửa sổ. Cảm giác này, sao tôi lại thấy nó quen thuộc đến như vậy?
Một lúc sau, chiếc giường đang lún xuống bỗng trở lại trạng thái ban đầu. Anh ta đã đứng dậy, bước vào phòng tắm, hình như là để phát tiết trong đó. Anh ta tha cho tôi rồi sao? Nghĩ thế, tôi vội vàng đứng dậy, mặc lại quần áo, lau nước mắt và đi ra khỏi phòng. Tôi vội vàng chạy đi, không bao giờ ngoảnh lại nhìn nơi đó nữa.
Cuộc gặp gỡ kì lạ này, kết quả của nó sẽ đi tới đâu?
...................................................................
"Hoàng Diệu, tôi dìm chết tổ tông nhà anh!"
Vừa phóng tới đại sảnh thì tôi đã la lớn với ý nghĩ muốn đập chết thằng nhãi Hoàng Diệu kia. Thù này không trả, tôi không mang họ Mục (thực ra tôi họ Đường).
Thấy tôi hừng hực khí thế lao tới, Hoàng Diệu nhăn mặt, giơ hai tay lên cao nói: "Tôi đầu hàng!". Hừ, đầu hàng cái búa! Tôi gặp chuyện lớn như vậy, chỉ một câu là có thể bỏ qua hay sao? Tôi đâu có dễ tính đến thế?
Hừ hừ, nhìn cái mặt hắn kìa, chỉ muốn dùng dao róc hết thịt ra...
Hắn ta cười xuề xòa cho qua chuyện. "Vé máy bay đã đặt sẵn, ngày mai là cậu có thể khởi hành!". Cái gì thế? Định đánh trống lảng sao? Tôi cóc thèm đi nữa.
Thấy tôi vẫn bực mình, khuôn mặt hắc ám, hắn ta đành hạ giọng: "Người đó làm gì cậu à?". Đó, lắm lúc tôi cũng khí thế như vậy đó, đâu có như Cao Minh suốt ngày nói tôi ngu ngốc!
Mà khoan, hắn ta vừa hỏi gì nhỉ? Ặc ặc, chẳng lẽ lại nói rằng mình suýt nữa bị XXOO? Không được, như