CHƯƠNG 7: GẶP NẠN
Đêm nay, Cao Minh lại ngủ không được, anh nhớ lại cuộc nói chuyện tối hôm qua.
"Tôi thật lòng cảnh báo cho anh, anh sắp gặp nguy hiểm, hãy cẩn thận!"
Không để cho cô gái nói hết, Cao Minh phản bác: "Dựa vào cái gì để tôi tin cô?"
"Dựa vào cái gì sao? Anh thấy những vụ án đó, tại sao không ai có thể biết được hung thủ?"
Dường như đã đoán được điều gì đó, Cao Minh lại hỏi: "Ý cô là, hắn ta không tồn tại như một thể vật chất?"
"Chính xác"
"Làm thế nào để tìm thấy hắn?
"Tôi khuyên anh, nếu muốn truy tìm hắn, phải chuẩn bị kĩ càng. Hắn thật sự rất khó đối phó, nếu muốn an toàn, phải luôn mang viên đá theo mình."
Có nên tin vào những điều cô ấy nói không? Cao Minh dường như vẫn mơ hồ trước mọi việc đang diễn ra trước mắt: "Tôi không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra"
Lần này, cô gái không giấu giếm nữa. "Anh đang bị chi phối bởi một cuộc chiến, cũng có sự hận thù trong đó."
"Tại sao? Cuộc chiến đó thì có liên quan gì đến tôi?". Cao Minh càng cảm thấy khó hiểu, anh chưa từng phạm tội, cũng chẳng hề gây chiến với ai.
"Bởi vì, anh được sinh ra...là để thực hiện điều này."
Cao Minh khó hiểu đến tột cùng. "Tại sao lại là tôi?"
"Xin lỗi, nhưng tổ tiên chúng tôi, hàng ngàn năm nay là gia nô. Mọi bí mật của chủ nhân đều không thể nói ra. Chỉ khi nào anh biết được mấu chốt, tôi mới có thể nói chi tiết. Còn bây giờ, xin lỗi tôi không thể, vì đó đã là luật..."
Chuyện này càng lúc càng trở nên phức tạp rồi, anh cảm thấy mình đã trở về quá khứ, sống một cuộc sống của hang trăm năm trước. "Gia nô?"
"Đúng thế, gia tộc của tôi phục vụ cho dòng họ của chủ nhân từ rất lâu. Tôi lúc mới sinh ra đã phải đến đây - trông coi hầm mộ này...(hướng về phía ngôi mộ) nói: "Cô ấy là chủ nhân tiền nhiệm của tôi. Và bây giờ, người đó là anh!"
"Vậy tại sao cô lại biết về cuộc báo thù này?" Cao Minh bán tín bán nghi, làm gì có chuyện hoang đường như thế được.
"Trước khi chết, cô ấy đã dự đoán được, sẽ có điều gì đó kinh khủng xảy ra trong tương lai. Cô ấy đưa viên ngọc cho tôi, nói rằng tôi phải bảo vệ người được chọn - và tất nhiên, đó là anh... Anh phải tự bảo vệ mình, vì tôi không thể xuất hiện ở thế giới này quá mười lăm phút"
"Làm sao có thể, khi mà tôi còn không biết kẻ muốn hại tôi là ai!" Cao Minh buồn bực nói, dù muốn tin lắm nhưng anh không thể.
"Tôi đã nói rồi, tôi không thể vi phạm giao ước, tôi giúp anh chỉ vì nguyện vọng cuối cùng của chủ nhân. Cậu hãy dựa vào các vụ án để suy xét. ...(ngập ngừng)...Và còn một điều cấm kị, nhưng nếu tôi không nói ra, anh sẽ không thể giải được mật mã."
Cao Minh buồn chán với giấc mộng của chính mình, anh cứ nghĩ rằng cô gái này chỉ xuất hiện trong ảo giác. "Nói cho tôi nghe!"
"Phe đối địch với gia tộc chủ nhân chúng tôi - bọn họ có sở thích dùng những con số thay cho các chữ cái trong cả kí hiệu và phân mức đẳng cấp. Hãy đánh số vào bảng chữ cái, và anh sẽ giải ra được"
Sau khi nói một số chuyện cho Cao Minh, cô gái nói: "Tôi chỉ có thể đưa anh đi tới bước này, còn thành công hay không, phải nhờ vào hai người rồi..."
"Hai người, ý cô là..."
"Đúng vậy, còn một người nữa cũng tham gia vào cuộc trả thù này. Chỉ có điều, hắn ta che giấu hành tung quá kĩ, tôi không cách nào tìm ra được, cũng không biết hắn là ai..."
"Vậy cô có thể nói cho tôi tên của kẻ chủ mưu không?". Chỉ cần biết được danh tính kẻ chủ mưu, những vụ án kia sẽ kết thúc, đây là điều Cao Minh mong muốn.
"Tôi không thể tiết lộ chuyện trong quá khứ, anh biết mà. Hơn nữa, nếu nói ra...cô ấy sẽ buồn...."
Cao Minh càng khó hiểu: "Cô ấy?"
Cô gái lặng lẽ nhìn ra ngôi mộ đơn độc kia, trả lời "Đúng vậy"
Đôi mắt cô đượm buồn, đôi môi nhẹ nhàng nói với anh: "Anh phải luôn nhớ kĩ đến mật mã của thế giới chúng tôi:
" Đen và Trắng, Trắng và Đen
Ác quỷ sẽ biến thành thiên thần
Thiên sứ nhất định sẽ tái sinh ở dưới địa ngục""
...........................................
Cao Minh lập tức tỉnh dậy, vội vã lấy giấy bút ra, ghi lại những điều kia...
"Mật mã"
"Cô ấy đã bảo...nếu như bọn họ dùng thứ tự các con số để thay thế các chữ, vậy thì, nếu con số đầu tiên là "a"....... số thứ 29/18 tương ứng với các chữ "y" và "ô".
"Vô nghĩa"
"Nếu viết "ngược lại" theo quy luật đó, thì 18/29 là "ô" và "y" "
"Cái này...càng tối nghĩa"
"Đảo lộn chiều các con số, xoay mọi hướng...cũng không ra."
"Khoan đã..."
"Nếu như đảo lộn bảng chữ kia ra, chữ bắt đầu là y, vậy thì...."
"Ra rồi..."
"ai"
"......."
???????????????
"Không có dấu, nó có ý nghĩa gì đây?"
"Từ này quá mơ hồ. "
Đó có thể là một từ đồng âm không nhỉ?
Trong khi Cao Minh