Tiếng cười của Lưu Bán Tuyết hòa lẫn với tiếng gào khóc của Tô Nhạc khiến những thí sinh và nhân viên công tác ở đây vẫn đang hoảng sợ về vụ nổ có chút bối rối.
Không phải chứ? Tình huống hiện tại là sao? Đây là sự cố cháy nổ đấy, sao hai cô gái vốn là trung tâm của vụ tai nạn này lại càng có sinh lực hơn những người khác, không có chút gì sợ hãi vậy?
Lưu Bán Tuyết thì không nói làm gì, chẳng qua chỉ bị khói bụi của vụ nổ phủ đầy người, nhưng cánh tay của Tô Nhạc còn đang chảy máu đấy! Vì cứu Lưu Bán Tuyết nên cô gái này mới bị thương, nhưng sao không nhanh chóng đến bệnh viện đi?
Lúc này, đội ngũ y tế của đoàn phim cũng đã đến, bác sĩ khẩn trương kéo tay phải đang che lại cánh tay trái chảy máu của Tô Nhạc ra nhưng khi nhìn thấy miệng vết thương thì sững lại.
"Ờ! Vết thương này nhẹ hơn tôi nghĩ nhiều."
Nữ staff bên cạnh trừng mắt: "Miệng vết thương kéo dài cả mấy đốt ngón tay, lại còn chảy nhiều máu như vậy mà kêu nhẹ?"
Vị bác sĩ đeo kính gọng vàng liếc nhìn nữ nhân viên kia khiến cô nàng im thin thít:
"Tiếng nổ vừa rồi không nhỏ, bụi bay khá lớn.
Hơn nữa mấy cô cậu chạy tán loạn, la hét như mấy con gà nhựa bóp, tôi tưởng cô gái này bị thương nặng.
Cô ấy không bị thương trực tiếp do vụ nổ, chẳng qua là không may bị mảnh vỡ nhỏ của đạo cụ nổ sượt qua da thôi.
Nhìn thì có vẻ chảy máu hơi nhiều, nhưng trên thực tế hoàn toàn không tổn thương đến gân cốt.
Sát trùng, tiêu độc, bôi thuốc mấy ngày là kết vảy thôi.
Cũng không ảnh hướng đến sinh hoạt mấy ngày nay, chỉ cần lúc tắm rửa đừng để dây nước vào là được."
(*gà nhựa bóp: Screaming Chicken)
Lời nói của bác sĩ đã trấn an được mọi người trong đoàn làm phim khi nãy còn vô cùng lo lắng, đến cả Tô Nhạc khi nghe được những lời này cũng ngây dại.
Lúc này, nhân viên đi kiểm tra hiện trường vụ nổ cũng đi lại đằng này, khi hai người đi đến bên kia kiểm tra thì vẻ mặt rất nghiêm trọng nhưng khi quay lại thì vẻ mặt thoải mái hơn nhiều.
"Chúng tôi đã kiểm tra rồi, không hề có chuyện có người cố tình phá hỏng đạo cụ.
Thực tế, vụ nổ này có thể coi là một vụ nổ bình thường, tức là vị trí mà nhân viên đạo cụ đặt điểm nổ đã bị xê dịch nhẹ một cm.
Sai số này vẫn nằm trong phạm vi cho phép.
Cho dù có nổ mạnh hơn cũng không xảy ra sự cố thương vong, hậu quả lớn nhất là mặt mày xám tro như Lưu Bán Tuyết thôi."
"Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên quay cảnh có bom mìn nên Tô Nhạc khẩn trương hơn mọi khi, thấy Lưu Bán Tuyết đứng gần điểm nổ nên quá lo lắng nhào qua ôm lấy.
Thật ra nếu cô ấy đứng yên tại chỗ...!Khụ khụ!....!Cô ấy lẫn Lưu Bán Tuyết đều sẽ không bị thương.
Chỉ là cô ấy quá căng thẳng nên lúc nhào qua, không may bom nổ, mảnh vỡ nhỏ nhỏ sượt qua khiến cánh tay bị thương."
Người phụ trách kiểm tra đạo cụ nói xong còn cười hiền với Tô Nhạc: "Em gái Tô Nhạc à, em phải tin tưởng nhân viên đạo cụ của đoàn làm phim bọn anh chứ.
Mỗi lần quay cảnh bom mìn cháy nổ, bọn anh đều tính toán kỹ.
Nói cho cùng đây cũng là cảnh quay có độ nguy hiểm nhất định, bọn anh cũng rất căng thẳng mà.
Nên là bọn anh chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho các diễn viên.
Lần sau em đừng xúc động như vậy nữa nhé."
Tiếng nổ to vừa rồi cộng với hình ảnh Tô Nhạc gào thét nhào về phía Lưu Bán Tuyết khiến những nhân viên chuẩn bị đạo cụ như bọn họ gần như sợ chết khiếp.
Mấy nhân viên nữ khác còn ồn ào thêm khiến bọn họ cho rằng thực sự xảy ra sự cố cháy nổ.
Đúng là bị rút ngắn mấy năm tuổi thọ mất thôi.
Tô Nhạc: "......" Không phải chứ?! Sao lúc đó ba nói khiến cho Lưu Bán Tuyết không cách nào đóng phim được nữa mà???
Nếu như này mà gọi là ra tay thì chắc đầu óc ba cô bị lừa đá hỏng rồi hả?
Với cả nếu cô cứ đứng yên thì không có gì nguy hiểm cả.
Vậy thì nỗi day dứt điên cuồng như đứng trên vựa thẳm suốt từ đêm qua đến giờ được gọi là gì?
Toàn bộ những việc cô làm là thừa thãi sao?
Tô Nhạc quệt nước mắt trên mặt, lại muốn khóc tiếp.
Nhưng lúc này, cô chợt nhìn thấy Mai Như Ngọc đang đứng trước mặt mình mỉm cười vui vẻ với cô.
Nụ cười này khác với tất cả những nụ cười trước đây mỗi khi Mai Như Ngọc nhìn cô cười.
Không phải nụ cười ác ý, cũng không phải nụ cười lịch sự giữ lễ với tất cả mọi người.
Nụ cười này tràn ngập niềm vui và sự dịu dàng từ trái tim.
Còn cả sự công nhận mà cô vô cùng muốn có từ người khác.
Sự công nhận này lại còn từ Mai Như Ngọc - đỉnh lưu ảnh đế, càng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc đến tột cùng.
Lúc Tô Nhạc cho rằng Mai Như Ngọc định khen cô thì Mai Như Ngọc lại nói: "Nếu đã xác định không phải là sự cố tai nạn gì nghiêm trọng, Tô Nhạc cũng không có gì chuyện gì rồi, mọi người giải tán đi.
Buổi quay hôm nay cũng hòm hòm rồi.
Cứ kết thúc vậy đi.
Mọi người nghỉ ngơi thật tốt nhé!"
"Còn về phần Tiểu Tuyết với Tô Nhạc, hai em theo tôi đến phòng nghỉ của tôi một lát.
Tôi có chuyện muốn nói riêng với hai em."
Lưu Bán Tuyết nghe vậy gật đầu đi theo, nhưng trong lòng Tô Nhạc lại nảy sinh một loại dự cảm không lành.
Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, chùn chân không dám bước đi.
Lúc đi ngang qua Tô Nhạc, Lưu Bán Tuyết liếc cô một cái, với tính cách của cô, cô cũng không phải là người thích an ủi người khác.
Nhưng cô vẫn nghĩ gì đó rồi nói với Tô Nhạc: "Trốn tránh không giải quyết được vấn đề."
Tô Nhạc: "......" Đương nhiên là cô không sợ vì cô là người bị hại mà.
Cô không cần phải sợ, tôi thấy thầy Mai hình như rất thích cô đấy."
Tô Nhạc: "......" Thầy Mai mới không thích tôi! Thẳng thắn mà nói tôi kém hơn cô rất nhiều.
Cô mới là "con cưng" của mọi người!
Nhưng chuyện cũng đã phát triển đến nông nỗi này rồi, Tô Nhạc cũng cảm thấy không còn gì phải sợ hãi nữa.
Cùng lắm là cô gánh trên lưng tội danh rồi bị cư dân mạng toàn quốc phỉ nhổ hoặc là không thể đóng phim được nữa....
Nói cho cùng thì ba cô đã làm sai.
Cô cũng không tốt.
Tô Nhạc ủ rũ che lại cánh tay đã được băng bó đi về hướng phòng nghỉ của Mai Như Ngọc.
Nói là phòng nghỉ của Mai Như Ngọc nhưng thật ra là phòng nghỉ ê-kíp chương trình chuẩn bị riêng cho tổ huấn luyện viên.
Vừa bước vào cửa cô đã nhìn thấy một người rất căng thẳng đang đứng ở góc tường, khuôn mặt vừa sợ hãi lại như đang cầu cứu....!chính là nhân viên đạo cụ kia.
Chính là người nhân viên đạo cụ cố tình liếc nhìn cô trước khi quay phim, khiến cô lầm tưởng rằng người này đã giở trò với đạo cụ quay phim.
Khiến cô nghĩ rằng ba mình thật sự đã mua chuộc được nhân viên đạo cụ trong đoàn làm phim.
Mai Như Ngọc thấy cô đi vào liền hất cằm ra hiệu cho Ninh Hào, anh họ nhanh nhẹn đóng cửa lại sau đóng đứng cạnh cửa ra vào như một vệ sĩ đạt tiêu chuẩn.
Lúc này ngoại trừ anh họ vệ sĩ đang canh cửa, trong phòng cũng chỉ có Mai Như Ngọc, Tư Không Tịch, Tô Nhạc, Lưu Bán Tuyết và nhân viên đạo cụ.
Giờ Mai Như Ngọc mới ngồi xuống ghế, lộ ra vẻ mặt ác liệt như mấy kẻ chuyên đi bắt nạt người khác: "Nói đi!"
Nhân viên đạo cụ đã hối hận đến xanh ruột, Mai Như Ngọc vừa hỏi khai hết hoàn toàn giống như tách hạt đậu ra khỏi vỏ:
"Chiều hôm qua, ba của tiểu thư Tô Nhạc hẹn tôi ra gặp mặt, sẵn sàng bỏ ra 3 tỷ mua chuộc tôi gây ra sự cố trong vụ cháy nổ hôm nay.
Ông ấy nói sự tồn tại của tiểu thư Lưu Bán Tuyết ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiểu thư Tô Nhạc.
Người làm ba như ông ấy không thể cứ đứng nhìn tiểu thư Tô Nhạc bị huỷ hoại như vậy.
Cho nên ông ấy mới tìm đến tôi, muốn tôi làm tiểu thư Lưu Bán Tuyết bị thương một chút trong cảnh cháy nổ này, từ đó không đóng phim được nữa."
Nhân viên đạo cụ vừa dứt lời, sắc mặt Tô Nhạc đang trắng bệch chuyển sang đỏ bừng, tức giận gào lên với hắn: "3 tỷ mua được lương tâm của anh à?! Một mình ba tôi ngu ngốc không nói, đầu óc anh cũng hỏng rồi à?! Lại còn 3 tỷ?! Mấy người khinh thường người khác đấy à?! 3 tỷ có thể mua được sự nghiệp diễn xuất cả đời của Lưu Bán Tuyết sao?!!!"
"Cô ấy ưu tú như vậy chỉ đáng giá 3 tỷ thồi à?!!!"
Nhân viên đạo cụ bị mắng đến nỗi ngẩn ra, nhìn Lưu Bán Tuyết bên cạnh không vui cũng không buồn, chẳng có biểu hiện gì mấy, khiến hắn suýt chút nữa nghi ngờ ai mới là người bị hại trong vụ này.
"Đại tiểu thư à, đối với người bình thường 3 tỷ đã là một con số không hề nhỏ rồi.
Nhiều người có kiếm cả đời cũng chẳng kiếm nổi số tiền này."
"Hơn nữa thật ra tôi cũng không định tạo ra sự cố gì nghiêm trọng đâu, dù sao tôi cũng sợ lắm.
Cùng lắm là khiến vị tiểu thư kia gãy xương hoặc bị bỏng thôi......"
Nói đến đây nhân viên đạo cụ không dám biện bạch nữa, bởi vì hắn phát hiện mọi người trong phòng đều nhìn hắn với ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Hắn sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi: "Nhưng cuối cùng tôi cũng có làm gì đâu! Lúc tôi định động thủ đã bị Mai tiên sinh phát hiện, dăm ba câu đã lừa tôi khai ra bằng sạch.
Cuối cùng lúc chôn bom tôi chưa làm cái gì hết, kể cả vụ sai số một cm kia cũng không phải tôi cố ý chôn sai chỗ.
Tại lúc ấy tôi căng thẳng quá!"
"Lúc Mai tiên sinh bắt được tôi còn ghi âm lại nắm nhược điểm của tôi, tôi chỉ có thể phối hợp Mai tiên sinh diễn một vở kịch.
Lúc đó, Mai tiên sinh bảo tôi liếc nhìn cô mấy lần và đứng ở vị trí chôn bom kia lâu một chút.
Tôi sợ tôi không nhớ được yêu cầu của ngài ấy nên tôi mới căng thẳng hơn một chút."
"Cô bị thương là do chạy lung tung, vị trí của mỗi người đều đã quy định cả rồi.
Tự cô chạy lung tung mới ra cơ sự này, cô đừng ụp nồi lên đầu người khác thế chứ?"
Nhân viên đạo cụ xổ một tràng dài, càng nói càng cảm thấy tủi thân.
Hắn bị người ta nắm được nhược điểm rồi, sau này chắc chắn hắn sẽ không thể tiếp tục công việc này nữa, 3 tỷ kia cũng phải trả lại.
Trong chuyện này hắn chẳng những kiếm được tí hời nào thậm chí còn mất bát cơm.
Người thảm nhất chính là hắn đây này!
Nhưng đúng là đáng đời hắn.
Nói đi nói lại cũng là tại hắn nhất thời bị ma đưa lỗi quỷ dẫn đường, kết cục như này còn tốt hơn để Lưu Bán Tuyết thật sự bị thương.
Giờ ngẫm lại mới thấy hắn thật may mắn vì mình không làm điều ác.
Bằng không, hắn không những cắn rứt lương tâm suốt đời, mà có khi tương lại còn phải ngồi sau song sắt nữa.
Ai ~~ Làm người không thể làm điều ác
Tô Nhạc nghe những lời nhân viên đạo cụ nói, mở to mắt nhìn về phía Mai Như Ngọc.
Cô không phải đồ ngốc nên nhanh chóng hiểu ra từ đầu đến cuối đây là một vở kịch được Mai Như Ngọc dựng lên.
Lúc đầu cô còn cảm thấy tức giận vì bị người khác bày mưu tính kế, nhưng sau đó lại thấy xấu hổ vì sự ghen ghét đố kỵ của chính mình.
Nhưng lúc cô ngẩng đầu lên nhìn Mai Như Ngọc, nhìn thấy