Chu Thời Uẩn không đếm xỉa đến nhà sản xuất Tưởng trên đất nữa, anh xoay người nhìn Tô Căng Bắc:
- Có sao không?
Cô miễn cưỡng gật đầu:
- Vẫn ổn, chỉ là lưng hơi đau.
Chu Thời Uẩn cau mày, đưa tay đỡ lấy cô:
- Có đi được không?
- Được.
Vừa nãy khi va vào thì lưng đau dữ dội nhưng sau một lát thì đỡ hơn nhiều rồi. Tuy bây giờ cô có thể đi được nhưng cô vẫn dồn phần lớn trọng lượng lên người Chu Thời Uẩn, để anh đỡ lấy cô.
Tô Căng Bắc nhớ lại lúc bị con heo mập chết tiệt kia đè lên, nói không sợ là không thể nào. Nhưng cô biết anh nhất định sẽ xuất hiện, nhân viên phục vụ thấy cô đắc tội người ta thì không thể nào không đến phòng bao gọi anh. Chỉ là lá gan nhà sản xuất Tưởng kia to quá dự liệu của cô, hại cô suýt bị cưỡng bức.
Tóm lại suy cho cùng là vì có anh ở đây nên cô mới dám không kiêng nể gì đám người kia như vậy…
- Căng Bắc.
Hạ Lộ chạy tới:
- Cậu không sao chứ?
Tô Căng Bắc cong khóe môi, đưa tay nắm tay Hạ Lộ:
- Theo mình ra ngoài.
Hạ Lộ cúi đầu, cánh môi bị cắn trắng bệch.
Sau khi ba người rời khỏi, vẻ mặt đám người trong phòng bao ù ù cạc cạc.
Chu Chính Hiến ở bên trong nghe người phục vụ nói rõ ngọn nguồn, mặt anh không chút cảm xúc nhưng đôi mắt lại khiến người ta nhìn mà hoảng sợ. Rõ ràng là bình tĩnh, cũng rõ ràng là sự yên tĩnh trước mưa giông bão táp.
Ông chủ Hà lặng lẽ thở dài trong bụng, đám người này động vào ai không động lại dám động vào người của Chu gia. Người Chu gia nổi tiếng bao che, những người này về sau đừng hòng được sống yên ổn.
Chu Thời Uẩn dẫn Tô Căng Bắc về phòng bao ban đầu, Hạ Lộ đi theo không nói gì, đợi Tô Căng Bắc ngồi rồi, cô ấy mới nói:
- Căng Bắc, có Chu tiên sinh chăm sóc cậu rồi, vậy mình, mình đi trước đây…
- Hạ Lộ.
Tô Căng Bắc kéo cô ấy:
- Tại sao…
Hạ Lộ sững sờ:
- Không có tại sao.
Tô Căng Bắc nổi giận:
- Không có tại sao? Không có tại sao mà cậu để gã đàn ông thối tha kia chạm vào người! Vì một bộ phim, lẽ nào cậu đồng ý bán rẻ bản thân?
Hạ Lộ hít sâu một hơi, lau nước mắt thật mạnh:
- Cậu không phải mình!
- Cái gì?
- Phải, mình vì một bộ phim mà bán rẻ bản thân.
Hạ Lộ đột nhiên xoay qua nhìn cô:
- Căng Bắc, cậu không hiểu, nếu mình không làm như vậy thì mình vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu dậy, vĩnh viễn không có phim để đóng.
Tô Căng Bắc:
- Sao có thể, trước đây không làm như vậy, cậu cũng có phim mà.
- Đó tính là phim gì, đóng vai nữ bốn? Nữ năm? Hay chỉ là một kẻ chạy vặt?
Hạ Lộ nở nụ cười thê lương:
- Mình không có gia thế, nhà mình rất nghèo! Cho nên mình muốn kiếm tiền, muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền. Một đại tiểu thư nhà giàu như cậu sao hiểu được những thứ này? Cậu bảo chỉ cần có phim đóng là được, nhưng mình không được! Mình muốn nổi tiếng! Mình muốn trèo lên cao!
…
- Mình không giống cậu, cậu xinh đẹp, cậu có tiền, à đúng rồi.
Hạ Lộ nhìn Chu Thời Uẩn:
- Bạn trai cậu có vẻ cũng là một nhân vật rất lợi hại, cậu xem… cái gì cậu cũng có, những thứ cậu có được dễ như trở bàn tay lại là những thứ mình rất khó khăn rất khó khăn mới có được, cho nên, cậu đừng xem thường mình được không, chỉ là điểm xuất phát của chúng ta khác nhau mà thôi.
Tô Căng Bắc ngẩn ngơ nhìn Hạ Lộ, cô chưa bao giờ biết trong lòng cô ấy lại có những suy nghĩ này. Lúc ban đầu các cô làm bạn, Hạ Lộ chi tiền cũng rất mạnh tay, xưa nay cô chưa từng nghĩ Hạ Lộ lại xuất thân từ gia đình nghèo khó. Các cô không phải chưa từng nói nhau nghe chuyện gia đình, chỉ là khi nhắc tới đều chẳng ai đặc biệt nhấn mạnh trong nhà mình thế nào…
Quy tắc ngầm? Tô Căng Bắc không thể nào liên hệ chữ đó và Hạ Lộ.
- Đây không thể trở thành lý do cậu đi phục vụ người khác.
Vành mắt Tô Căng Bắc đỏ lên:
- Hạ Lộ, chúng ta là bạn, có vấn đề gì cậu có thể tới tìm mình bàn bạc, mình có thể giúp cậu.
Hạ Lộ cười khẽ:
- Cậu giúp mình… Căng Bắc, cậu nhớ không, hồi tụi mình học đại học năm ba mới thân nhau, lúc đó mình rất hâm mộ cậu, thứ cậu mặc là quần áo tốt nhất, thứ cậu đeo là túi xách đẹp nhất. Mình luôn nỗ lực theo kịp bước chân cậu, mình không muốn cậu xem thường mình. Mình nhận quảng cáo, nhận quay phim, nhận rất nhiều những vai diễn nhỏ bé… Khi đó mình cũng rất nỗ lực kiếm tiền, mình muốn mặt mày rạng rỡ đứng bên cạnh cậu, không muốn để cậu thấy chỗ không tốt của mình! A, mình quá giả tạo quá hiếu thắng đúng không, nhưng mình chỉ muốn chút tôn nghiêm như vậy thôi. Có điều, chút tôn nghiêm này giờ đây cũng không còn nữa, cậu muốn xem thường thì cứ xem thường mình đi.
- Hạ Lộ…
Trong lòng Tô Căng Bắc trống rỗng khó chịu.
- Căng Bắc cậu đừng nói nữa, mỗi người mỗi số mệnh thôi.
Hạ Lộ lau khô nước mắt, cong khóe môi, nở nụ cười rất khó coi:
- Mình đi trước đây, mình muốn… yên tĩnh một chút.
- Hạ Lộ!
Tô Căng Bắc đứng bật dậy, chỗ bị thương sau lưng khiến cô đau khom người xuống. Chu Thời Uẩn vội đưa tay đỡ.
Cô cau mày nhìn Hạ Lộ đi tới cửa:
- Mình mãi mãi không xem thường cậu! Bất kể cậu là ai, bất kể cậu xảy ra chuyện gì, mình đều không xem thường cậu!
Bước chân Hạ Lộ dừng lại, cắn chặt môi không để bản thân khóc lên, cô không dám quay đầu, hôm nay tất cả những gì xấu xa của cô đều phơi bày trước mặt Tô Căng Bắc, cô không biết đối mặt với cô ấy thế nào.
Tay Hạ Lộ run run mở cửa, cuối cùng, không do dự nữa, bước ra ngoài.
Vào khoảnh khắc bóng lưng cô ấy biến mất, nước mắt Tô Căng Bắc tuôn rơi.
Chu Thời Uẩn cứ thế đỡ cô, không nói gì. Nhìn cô đau khổ, lòng anh cũng khổ sở theo. Anh nghĩ, cô vốn thích hợp với vẻ ngoài rạng rỡ, nước mắt không phải là thứ cô nên có.
Chu Thời Uẩn lau đi nước mắt trên mặt cô.
Tô Căng Bắc ngước mắt nhìn anh, chưa kịp thu đi vẻ luống cuống và hoảng loạn trong ánh mắt.
Trái tim Chu Thời Uẩn co rút, chỉ nghe giọng nói lành lạnh của cô vang lên:
- Em nên quan tâm cô ấy nhiều hơn.
- Đây không phải lỗi của em.
- Tự nhận là bạn cô ấy nhưng em không biết cô ấy muốn gì, không biết cô ấy chịu dày vò thế nào.
Tô Căng Bắc chậm rãi dựa vào vai anh:
- Chu Thời Uẩn, cô ấy nói muốn yên tĩnh, có phải là không muốn liên hệ nữa không?
Anh đưa tay lên, hơi do dự rồi vẫn nhẹ nhàng khoác lên vai cô:
- Không đâu, cô ấy sẽ trở lại.
Tô Căng Bắc siết chặt lớp áo nơi ngực anh.
Chu Thời Uẩn không biết dỗ dành người khác nhưng lúc này anh đang nỗ
lực làm. Vì cô kiềm chế rơi nước mắt, anh xoa theo lưng cô:
- Đừng khóc.
Tô Căng Bắc dụi nước mắt lên vai anh, khàn giọng:
- Nè, em nói với anh nha, bình thường em không hay khóc đâu.
- Ờ.
Tô Căng Bắc ngẩng đầu nhìn anh:
- Em nói thật đấy.
- Ừ.
Chu Thời Uẩn gật đầu.
Sau khi giải thích xong, Tô Căng Bắc an tâm đưa tay lau nước mắt.
An tĩnh rất lâu, cô ngước mắt, có chút xoắn xuýt nhìn anh. Anh thấy cô như vậy thì cho rằng lại xảy ra chuyện gì.
- Sao thế?
Tô Căng Bắc khịt mũi, cực kỳ nghiêm túc hỏi:
- Trang điểm của em có bị nhòe không?
- …Vẫn ổn.
Tô Căng Bắc xoay lưng qua lấy túi xách của mình, lại lấy túi trang điểm nhỏ bên trong ra trang điểm lại. Khóc, phát tiết một lát là đủ rồi, nhưng chỉ khóc căn bản không giải quyết được vấn đề.
- Chu bảo bối.
Đột nhiên cô xoay đầu nhìn anh.
Chu Thời Uẩn ngẩn người, một giây trước cô còn khóc nước mắt như mưa mà một giây sau đã có thể bình tĩnh như thường. Cô gái này, rốt cuộc làm gì đây?
Tô Căng Bắc vô cùng xoắn xuýt nhìn điện thoại di động:
- Em từng thề trước mặt mẹ em rằng chết cũng không dựa vào bà ấy, bây giờ, đã tới lúc phá vỡ lời thề rồi.
- Em muốn làm gì?
- Kỳ thực Hạ Lộ diễn xuất rất tốt, nhưng cô ấy thiếu cơ hội, cũng không có công ty tốt ký hợp đồng, trước kia là em sơ suất, cho rằng chỉ cần nỗ lực thì ai cũng có thể…
Tô Căng Bắc nói:
- Con người luôn cần Bá Nhạc (1) đúng không, em muốn để mẹ em ra tay giúp Hạ Lộ.
(1) Bá Nhạc: người giỏi xem tướng ngựa thời Xuân Thu, ngày nay dùng để chỉ những người biết phát hiện nhân tài.Dứt lời, Tô Căng Bắc định gọi điện thoại, nhưng đột nhiên, điện thoại bị Chu Thời Uẩn lấy đi.
Cô khó hiểu nhìn anh:
- Sao thế?
Ánh mắt Chu Thời Uẩn sâu thẳm mà tĩnh lặng, anh từ tốn nói:
- Có anh ở đây, tìm mẹ em làm gì?
Khi về đến nhà, anh trực tiếp bế cô về phòng:
- Nằm sấp, đợi anh bôi thuốc.
Tô Căng Bắc gật đầu, trong đầu còn đang bắn pháo hoa. Tiêu rồi, cô cảm thấy ban nãy lúc Chu bảo bối nhà cô nói câu “có anh ở đây” man quá xá!!! Cô thật sự bị mê hoặc choáng váng rồi!
- Nè, chị làm gì mà cười ngốc thế?
Tô Căng Bắc chợt hoàn hồn nhìn bên giường, người đứng đó là Thiệu Tố Oánh.
- Sao em ở đây?
Thiệu Tố Oánh hừ lạnh:
- Chị tưởng em muốn tới đây à, em bị anh cả gọi tới, ngày mai phải về Bắc Kinh, anh ấy không cho em ra ngoài chơi.
Tô Căng Bắc nằm trên giường, cong môi cười:
- Không ngờ Thiệu tiểu thư lại nghe lời anh trai thế, nói không cho chơi là không chơi.
- Chị còn nói! Nếu không phải tại chị thì em có thể như vậy sao?
Thiệu Tố Oánh phồng má, thở phì phì nói:
- Chuyện vốn dĩ không liên quan tới em, đều là một mình Cao Tử Đồng giở trò, tại sao lại phạt em chứ.
Tô Căng Bắc nảy sinh hứng thú:
- Ồ? Phạt thế nào?
- Em bị cấm túc! Nếu không phải lần này đi xin lỗi chị thì em không được ra đâu.
Thiệu Tố Oánh cực kỳ tủi thân:
- Thẻ cũng bị tịch thu rồi, ngay cả cha cũng không dám quản…
- Xin lỗi?
Tô Căng Bắc nhướng mày:
- Em xin lỗi hồi nào?
Thiệu Tố Oánh trừng mắt:
- Chị uống say khướt không nghe thì thôi, em không xin lỗi nữa đâu.
Tô Căng Bắc suy nghĩ kĩ, hình như, giống như, có chuyện như vậy thật, nhưng, thực sự cô nhớ không rõ.
- Chị bị thương ở đâu?
Thiệu Tố Oánh chợt hỏi.
Tô Căng Bắc khó hiểu nhìn cô ấy:
- Eo, sao thế?
- Bôi thuốc.
Thiệu Tố Oánh giơ thứ gì đó trên tay:
- Bằng không em qua phòng chị làm gì?
- Em? Em bôi thuốc cho chị?
Thiệu Tố Oánh chê bai:
- Nếu không phải anh hai nhờ thì em cũng không muốn đâu, cám ơn!
Tô Căng Bắc trừng mắt:
- Chị cũng không muốn để em bôi thuốc đâu, ai biết em có nhân cơ hội giết chết chị hay không! Thiệu Tố Oánh, chị cho em biết, eo chị đau thật nhá!
Thiệu Tố Oánh nở nụ cười âm trầm:
- Em biết chị đau thật.
Nói rồi, cô ấy liền vén áo cô lên.
Tô Căng Bắc lập tức kêu to:
- Á á! Chu Thời Uẩn! Chu Thời Uẩn anh mau qua đây!!!
Thiệu Tố Oánh chậm rãi bôi thuốc mỡ lên:
- La cho to vào, đau chết chị thì thôi.
- Em nhẹ chút, đau chết chị thì em hổng có chị dâu đâu.
Thiệu Tố Oánh cười khẽ:
- Ai thèm.
- Tố Oánh.
Đột nhiên, xa xa ngoài cửa vang lên giọng Chu Thời Uẩn. Thiệu Tố Oánh quay đầu:
- Hả?
Chu Thời Uẩn nói:
- Nhẹ chút.
Thiệu Tố Oánh:
- …
Lời tác giả: Nội tâm cô em họ: Hai người này đang ngược mình sao? FA chịu hông nổi!!!
Hôm qua có người nói Căng Bắc quá kích động, nhưng nghĩ mà xem, dù sao cũng là thấy người bạn thân tin cậy của mình, kích động một chút cũng phải. Nhưng cô ấy cũng có nghĩ mà, gần đấy chính là nhóm Chu Thời Uẩn, đám người kia có thể làm gì chứ, đúng không ~~ dù sao tôi mặc kệ, cứ vỗ tay cho Chu bảo bối là được!!!