Ra khỏi rừng cây, đập vào mắt Âu Dương Vũ là một đội kỵ sĩ chừng hai mươi người. Những kị sĩ này mặc khôi giáp đen, đứng chỉnh tề thành hàng bên cạnh những thớt hắc mã cao lớn. Khi thấy Lương Dạ, xuất hiện, tất cả đồng loạt quỳ gối xuống hô:" Điện hạ thiên tuế."
Tựa hồ cảm giác được sự cảnh giác của Âu Dương Vũ, Lương Dạ ôn hòa nói:" Không cần đã lễ, vị cô nương này là khách quý của ta. Các ngươi hãy mang một con ngựa tới đây rồi chúng ta trở về thành ". Dứt lời, hắn quay lại mỉm cười với Âu Dương Vũ, nói:" Cô nương, mời."
Âu Dương Vũ thấp giọng nói:" Cảm ơn công tử ". Nàng lúc này đã thanh tĩnh lại, nàng nghĩ mình không thể tiếp tục sống mà vẫn khẩn trương thế này nữa. Bất kể phía trước có nguy hiểm hay không, nhất định phải tiếp tục rồi mới biết được. Nàng nhất định phải tìm ra được con đường của mình tại thế giới này.
Đoàn người lên ngựa, dùng roi thúc ngựa rời khỏi rừng cây, theo quan đạo phía trước đi về một tòa thành. Con đường này không giống con đường Âu Dương Vũ đã đi qua, con đường này rất bằng phẳng, hai bên đường là hàng cây đã qua sự cắt tỉa của con người.
Lương Dạ thúc ngựa đi bên cạnh Âu Dương Vũ, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, mắt chăm chú nhìn về phía trước, im lặng không nói lời nào. Thấy chủ tử như thế, đương nhiên những kỵ sĩ phía sau càng phải làm bộ dáng tương tự. Trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ tiếng vó ngựa chỉnh tế, bất cứ âm thanh nào cũng không nghe thấy.
Chỉ chốc lát, một tòa thành như pháo đài thời Trung Cổ hiện ra trong tầm mắt của Âu Dương Vũ. Nhìn về phía tường thành sừng sững như người khổng lồ, Âu Dương Vũ không khỏi cảm thán:" Tường thành sợ là phải cao đến ba mươi thước a."
Lương Dạ ở bên ngạc nhiên nói:" Thước? Tường thành này cao ba mươi lăm đang ". Âu Dương Vũ sửng sốt. Lương Dạ phải khoa chân múa tay diễn đạt một lúc thì Âu Dương Vũ mới hiểu, cái gọi là đang kì thực cũng tương tự như là thước.
Tường thành chẳng những à còn vô cùng dầy, cũng phải đến một thước chứ không ít. Cửa thành được sơn đen, kết hợp với tường thành sừng sững này, khiến cho Âu Dương Vũ có cảm giác vô cùng nhỏ bé. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thầm suy nghĩ: cao như vậy thì sợ là khinh công giỏi đến đâu cũng không thể từ tường thành nhảy xuống được.
Nghĩ tới đây, trong lòng Âu Dương Vũ chợt dấy lên một tia bất an. Bất quá, rất nhanh cảm giác này liền bị nàng gạt ra khỏi đầu.
Hai bên cửa thành là mười thị vệ được trang bị khôi giáp, trong tay là trường thương lóng lánh hàn quang, đến chớp mắt cũng không chớp một cái. Trường thương mặc dù không giơ lên, bất quá xem vẻ mặt bọn họ tựa như lúc nào cũng sẵn sàng đón quân địch, lúc nào cũng có thể kết thúc sinh mạng toàn bộ những người ra vào thành dưới trường thương.
Đám người Lương Dạ dừng lại ở gần cửa thành, sau đó xuống ngựa dắt vào trong thành. Hắn vừa đi vừa nói với Âu Dương Vũ:" Ở đây không cho phóng ngựa vào trong thành, nhất định phải xuống ngựa đi bộ."
Thấy Âu Dương Vũ nhíu mày, Lương Dạ không khỏi ân cần hỏi han: "Cô nương có vấn đề gì sao?"
Âu Dương Vũ quay lại nhìn thoáng qua về trận địa như sẵn sàng nghênh đón quân địch của mười thị về, không khỏi quay đầu lại hỏi:" Cửa thành nơi này sao lại đề phòng sâm nghiêm như thế kia?"
Lượng Dạ cười cười, nói:" Điều này thì đơn giản thôi, để an toàn thêm nên gia tăng đề phòng ". Hắn nhìn về phía Âu Dương Vũ nói:" Vì vậy, nếu cô nương đắc tội người nào, ở trong thành của ta sẽ vô cùng an toàn."
" Đây là thành của người?"
Âu Dương Vũ trừng lớn hai mắt. Lương Dạ cười nói:" Ngại ngùng, nó là của ta. Ba ngày trước ta thành chủ nhân của nơi này."
Âu Dương Vũ trừng mắt nhìn, nàng không từ nụ cười của hắn mà nghe ra có cái gì không đúng. Thế nhưng, nàng lại bắt đầu cảnh giác lên.
Cửa thành mặc dù thủ vệ sâm nghiêm, nhưng trong thành lại phi thường náo nhiệt, tiếng rao hàng, các giọng nói không dứt bên tai. Âu Dương Vũ nhìn xung quanh, chợt bắt gặp một người đầu đội một cái sọt, quấn quanh lưng là một con mãng xà. Cảnh tượng này không khiến nàng giật mình, làm nàng giật mình chính là, trong cái sọt trên đầu là một tiểu hài tử đầu người thân rắn. Tiểu hài tử gương mặt mới năm sáu tuổi, con ngươi