Tác giả : Lâm Gia Thành Dịch+biên: Zasw
Lúc này, sóng trào cuồn cuộn, gió than nức nở.
Thỉnh thoảng thì bức tường nước lại vỡ ra, để lộ thân ảnh nhợt nhạt của Liễu trong một lúc. Lúc này, toàn thân Liễu ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn vương một dòng máu. Thân hình kia đứng trên sóng nước có chút lay động, khiến Âu Dương Vũ cảm thấy hắn tùy thời đều có thể ngã xuống giữa dòng sông.
Cố nén khó chịu, Âu Dương Vũ quay đầu nhìn về phía Hi Thú. Lúc này, búi tóc chỉnh tề trên đầu Hi Thú cũng đã xõa ra, bị bọt sóng làm cho ướt nhẹp, từng sợi từng sợi dán trên gương mặt hắn. Mà sắc mặt của hắn tái xanh, cau mày lại, phiến mũi phập phồng, hàm răng cắn thật chặt lấy môi, ở chỗ ngực có thể thấy vết máu lốm đốm.
Mới chốc lát công phu, làm sao hai người lại cùng một bộ dạng hao tổn sạch nội lực, đến đứng cũng không còn vững nữa?
Âu Dương Vũ không giải thích được, vẻ mặt lo lắng nhìn nhìn cảnh này. Khi nàng đánh giá hai người, hai người lại lần nữa ra chiêu, trên bầu trời mây đen bao phủ, từng đạo tia chớp ở trong mây đen xẹt qua. Âu Dương Vũ biết, đây không phải là thiên uy, mà là pháp thuật bọn hắn trùng kích tạo nên hiệu quả xuất hiện này.
Những ráng mây đen đông nghìn nghịt che kín bầu trời, những đám mây này trầm trầm, tựa hồ đè lên đỉnh đầu mọi người, làm cho người ta cảm thấy không thở nổi.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc mặt mọi người đều tái nhợt, ngay cả những người vô tri không biết gì thì giờ khắc này cũng có thể từ những đám mây đen cùng với những tia chớp mà cảm giác được uy lực pháp thuật của hai người, cùng với hậu quả kinh khủng mà nó có thể mang đến.
Nhìn một chút lên bầu trời, rồi lại nhìn một chút những người ở trên thuyền, ánh mắt mọi người đều có điểm tuyệt vọng. Lương Dạ cùng tuấn mỹ thiếu niên tóc đen niên hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, rồi Lương Dạ quay đầu, bước đi ra khỏi vòng bảo hộ.
Hắn đi thẳng đến phía sau Âu Dương Vũ, ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái, Lương Dạ thi lễ, kêu lên: “Âu Dương cô nương?”
Gọi một tiếng, Âu Dương Vũ tựa hồ không nghe được. Hắn đề cao thanh âm rồi gọi tiếp một lần: “Âu Dương Vũ.”
Cho đến lần thứ tư, Âu Dương Vũ mới từ từ quay đầu lại. Chứng kiến lại đôi mắt của nàng, Lương Dạ đang há mồm muốn nói bỗng dưng cứng đờ. Lúc này, hốc mắt Âu Dương Vũ đỏ bừng, trong ánh mắt lại là hoảng sợ, lại là bất lực, khiến lòng hắn mềm nhũn, hận không được ôm nàng an ủi hai câu.
Đem cái suy nghĩ này ném ra khỏi đầu xong, Lương Dạ lên giọng: “Âu Dương cô nương, tiếp tục như vậy thì con thuyền này sẽ không chịu được nữa. Nàng có thể hay không khiến cho bọn họ không đánh nhau nữa?”
Âu Dương Vũ khổ sở cười một tiếng, lắc đầu nói: “Ta cũng muốn vậy. Nhưng bọn họ căn bản là không nghe ta.”
Lương Dạ nhìn hai người kia một chút rồi quay về nhìn Âu Dương Vũ. Bỗng nhiên trong lúc đó, một cái ý niệm nổi lên trong đầu hắn.
Hắn gật đầu, thấp giọng nói: “Ta biết, làm khó nàng rồi.” Dứt lời, hắn xoay người trở về. Hắn vừa rời đi, Âu Dương Vũ liền quay lại đầu nhìn về phía không trung, căn bản cũng không có chú ý tới. Lương Dạ trở về, liền nói thầm với một hộ vệ ở phía sau một câu gì đó.
Đại chiến vừa bắt đầu, bất kể là Hi Thú hay là Liễu, gương mặt cũng rất bình tĩnh, sắc mặt trầm trầm, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng. Âu Dương Vũ mấy lần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là khép miệng lại không nói gì.
Lúc này, hộ vệ phía sau Lương Dạ chậm rãi gật gật đầu, trên gương mặt lộ ra vẻ bi tráng. Hắn đi tới trước người Lương Dạ, quỳ một gối xuống, thực hiện một cái lễ xong liền xoay người chậm rãi bước đi tới phía sau Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ lúc này nháy mắt cũng không nháy một cái mà nhìn chằm chằm lên không trung, trên mặt đầy sầu lo. Hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân phía sau, đợi nàng cảm giác được có người tiếp cận, trên cổ đã chợt lạnh!
Môt cây đoản kiếm gác ở trên cổ Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ nhìn nó mấy lần, mới nhận rõ cái khí cụ lạnh lẽo này đúng là đang đặt trên cổ mình, tùy thời có thể lấy đi cái mạng nhỏ chính mình.
Đây là một chuyện thực đơn giản, nhưng nàng lại chớp mắt rất nhiều lần, ánh mắt hiện lên vẻ không thể nào tin được. Bởi vì nàng biết bề ngoài của mình ở trên thế giới này mà nói là kinh tâm động phách cỡ nào. Nàng chưa từng nghĩ đến, lại có một ngày, có nam nhân có thể đối đãi với mình như vậy!
Bởi vì loại kinh ngạc này, cho nên nàng luôn không có có cảm giác sợ hãi. Nàng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hán tử cao lớn khôi ngô, khuông mặt chữ điền này đang bốn mắt nhìn nhau. Hán tử kia trầm mặt xuống, hừ lạnh một tiếng, quát khẽ lên: “Mau gọi bọn hắn dừng tay!”
“Gọi bọn hắn dừng