Thấy Âu Dương Vũ sợ cứng cả lưỡi lại, những thiếu niên luôn luôn tôn trong võ dũng này đồng thời lộ ra vẻ khinh thị.
Thiếu niên mặt rỗ kia nói: "Chúng ta đi kiếm cái gì vui vui thôi, tiểu tử này đúng là cái loại vô năng, hoảng sợ thành cái dạng này, thật là không thú vị chút nào."
Á ca phất phất tay nói: "Tốt, chúng ta đi". Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Âu Dương Vũ cúi đầu, kiên nhẫn vò lá muối nát ra hòa vào nước rồi đem rưới đều vào thịt thỏ. Giải quyết xong con thỏ này, nàng mới đi vào trong rừng cây.
Thừa dịp bóng đêm, nàng lặng yên không một tiếng động tiêu sái lại gần một đôi nam nữ đang tác chiến dã hợp. Lúc này hai người đã xong xuôi, nằm chồng lên nhau, vô lực thở hổn hển. Âu Dương Vũ thần không biết quỷ không hay lại gần, một chưởng đánh vào gáy của nữ nhân, một tay nhẹ nhàng vung lên, một sợi dây thừng quấn chặt lấy cổ của nam tử.
Biến đột này đột nhiên xuất hiện, bỗng nhiên chịu sự uy hiếp của tử vong, nam tử kia cả kinh, bắt đầu sợ run run cả người. Nhìn nam tử đang hoảng sợ, Âu Dương Vũ thở phào nhẹ nhõm trong lòng: cuối cùng còn biết sợ, còn có chút nhân tính.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Âu Dương Vũ tự cười bản thân. Nàng dùng nội lực, thanh âm thật thấp, trầm trầm đập vào tai người kia: "Trung thực một chút, nếu không cái mạng chó của ngươi khó bảo toàn!"
Nam tử kia thân thể trần truồng, bị người trong bóng tối chế trụ tính mạng, lại bị âm phong trận trận đập tới, toàn thân không khỏi đổ mồ hôi như rửa. Nhưng lúc này, hắn cứng ngắc cất tiếng, ấp a ấp úng nói: "Ta... ta không phải là chó."
Âu Dương Vũ sửng sốt, một lúc lâu sau mới hiểu được hàm nghĩa lời của hắn, không khỏi có chút buồn cười.
Nàng bình tĩnh nói: "Trung thực một chút, ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi phải nhất nhất trả lời cái đó, ta sẽ tha cái mạng nhỏ của ngươi". Dừng một chút, nàng từ từ hỏi: "Phiến đại lục này các ngươi gọi nó là gì?"
Thấy người kia chần chờ, Âu Dương Vũ kéo căng sợi dây, quát lên: "Trả lời."
"Vâng... vâng, gọi là Mục Tác."
"Tên của ngươi là gì?"
"Lang La."
...
Hỏi suốt một canh giờ, Âu Dương Vũ mới đem những nghi vấn trong lòng hỏi hết. Dường như lần này Âu Dương Vũ được thần may mắn chiếu cố rồi, tên Lang La bị Âu Dương Vũ hỏi thăm chính một tiểu thương nhân, hành tẩu từ nam ra bắc, kiến thức vô cùng phong phú, đã giải quyết những nghi vấn mà Âu Dương Vũ tích lũy bấy lâu nay.
"Phanh" một tiếng, Âu Dương Vũ một chưởng đánh hắn bất tỉnh rồi xoay người biến mất trong bóng tối. Nàng tiến vào trong rừng cây, tìm được một loại trái cây gọi là sa quả. Quả nhiên, không tới hai phút đồng hồ, cổ họng nàng liền sưng lên đau đớn, thanh âm trở nên khàn khàn như tiếng mài đao, khó mà nghe được.
Giải quyết vấn đề thứ nhất xong, Âu Dương Vũ không ngừng bước chân, tiếp tục tiến sâu vào trong khu rừng. Cho đến khi mặt trời cao cao ở trên đầu, toàn bộ hóa trang trên mặt nàng đã thay đổi. Trên khuôn mặt nàng hiện lên vẻ thoải mái, hiện này nàng rốt cuộc đã thành công đem khuôn mặt mình nhuộm thành màu đen sẫm. Từ Lang La thì nàng cũng biết chút ít thuốc màu sẽ không bị phai, có thể chống lại gió thổi mưa xối. Điều duy nhất không tốt là thuốc màu có một lượng chất độc nhỏ sẽ làm ặt nàng sưng vù.
Bất quá, đối với Âu Dương Vũ thì mặt sưng vù còn tốt hơn. Ít nhất, bây giờ nàng cùng với Âu Dương Vũ trước kia không còn có nửa điểm liên quan đến nhau nữa. Dĩ nhiên, đội mắt vũ mỵ linh động vẫn còn là một sơ hở.
Bất quá Âu Dương Vũ hiện tại sẽ không còn phải quan tâm đến bề ngoài của mình. Mặc dù ánh mắt vẫn còn là một sơ hở, thế nhưng mặt nàng đã trở nên sưng vù, da thì đen sẫm thô ráp. Lại nói, thiếu niên trẻ tuổi của thế giới này lớn lên trông cũng rất xuất sắc, hai mắt của mình có điểm đẹp nhưng cũng không đủ uy hiếp đến an toàn của mình.
Từ lâu tới nay, cuối cùng cái vấn đề thời thời khắc khắc khiến nàng luôn không được an bình mà sống đã được giải quyết, Âu Dương Vũ trong lòng đã bình phục. Trên lưng có buộc một cái sọt chứa đầy thảo dược cùng với rau dại, nàng từ từ đi về phía trong thành.
Thực vật của thế giới này rất phong phú, từ trong miệng Lang La nàng biết được, người của thế