Bởi vì loại sợ hãi này, Âu Dương Vũ liền cúi đầu, để cho thân hình cao lớn của Na Tư hoàn toàn ngăn cản thân hình mình.
Trong sương mù, đối phương trầm mặc. Cho đến một lúc lâu sau, lão già thần bí kia mới khàn giọng nói: "Đành phải thế". Hắn thở dài một tiếng, từ từ nói: "Chúng ta lui!"
Tiếng hô này vừa dứt, đám người Âu Dương Vũ đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Theo những tiếng bước chân từ từ đi xa, không tới ngũ phân (năm phút) sau, sương mù trước mắt mọi người dần tản đi, con đường phía trước đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Na Tư mím chặt môi, nhìn thoáng qua phương hướng biến mất của Sư Sắc nhân, lông mày nhíu lại nói: "Chúng ta đi."
Tri Thần mặc dù là một nữ tử nhưng bộ dạng của nàng thì tựa hồ trong đám thiếu niên cũng không phải là thấp, nàng lập tức tiến về phía trước, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Sư Sắc nhân thần bí cũng xuất động? Thật không biết được họ muốn tìm cái gì!"
Na Tư nhìn về phương xa, bình tĩnh nói: "Bọn họ không nói". Nói tới đây, chân mày hắn từ từ nhíu lại.
"Ngươi còn nghĩ cái gì?" Tri Thần nhẹ giọng hỏi. Na Tư lắc đầu, quát lên: "Đi thôi."
Trong lòng Âu Dương Vũ cảm thấy bất an, nàng đi theo phía sau hắn. Không biết tại sao, nàng có cảm giác rằng những người đó tìm đến là vì nàng.
Nghĩ tới một chuyện, Âu Dương Vũ hỏi: "Điện hạ, Á Tố quốc có biện pháp khảo nghiệm võ lực của mọi người không?"
Na Tư quay đầu lại, mỉm cười nói: "Đương nhiên là có". Hắn ngưng mắt nhìn Âu Dương Vũ, nói: "Thì ra là Âu Dương đối với thế giới bên ngoài không biết gì cả". Âu Dương Vũ trong lòng bang bang rạo rực, Na Tư cười nói: "Không trách được sao Âu Dương dọc đường đi lại an tĩnh như thế, nguyên lai là đối với mình không có nắtự tin". Âu Dương Vũ nhìn hắn, sợ hãi thầm than lên, thanh âm ôn hòa của Na Tư lại truyền đến: "Yên tâm, công phu của ngươi đã rất cao, lấy tuổi của ngươi lại có tu vi như thế, hoàn toàn chính là một thiên tài hiếm thấy."
"A?"
Âu Dương Vũ ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngài biết?"
Na Tư vẫn không trả lời, Thiền Tử bên cạnh Âu Dương Vũ nhẹ nhàng nói: "Hắn dĩ nhiên biết rồi. Hì hì, Âu Dương thật đúng là cái gì cũng không hiểu, người có huyết thống cao quý như điện hạ thì sẽ có một chút kỹ năng thần bí."
Âu Dương Vũ âm thầm cả kinh, lại còn có chuyện này? Nói như vậy, Na Tư có kỹ năng nhìn thấu thực lực của người khác? Cái kỹ năng này thật là tốt, nhất là đối với một thượng vị giả mà nói thì đúng là không thể tốt hơn.
Nói như vậy, hắn muốn ta thành người hầu của hắn, còn dùng ánh mắt cổ quái kia nhìn, không phải là do nghi ngờ thân phận ta mà là do nhìn thấu bản lãnh của ta sao? Còn có, ta thật sự rất mạnh nữa? Thiếu niên cổ quái dùng pháp thuật kia cũng không phải là rất nhiều?
Âu Dương Vũ vừa nghĩ như thế, trong lòng bình tĩnh lại rất nhiều. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Na Tư cười một tiếng, nói: "Thì ra ta lại là một thiên tài". Vẻ mặt nàng hưng phấn, hai mắt sáng lên: "Ta mới biết đó."
Sau khi cười xong, Âu Dương Vũ kỳ quái nhìn Na Tư, hỏi: "Ngài làm sao vậy?" Bị nàng hỏi như vậy, Na Tư đang ngây người như phỗng cười không được tự nhiên, nói: "Không có gì."
Hắn quay đầu, đi thẳng về phía trước một đoạn. Mới vừa rồi khi Âu Dương Vũ cười, lại toát ra vẻ quyến rũ tuyệt mỹ khó có thể dùng ngôn ngữ để giải thích. Không nhịn được, hắn lại quay đầu lại nhìn Âu Dương Vũ, Na Tư thầm nghĩ: cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Đoàn người đi được mười ngày thì đã thuận lợi tiến vào cảnh nội của Á Tố quốc. Vung roi chỉ về thành trì ở cuối con đường, trong tiếng gào thét của đám thiếu niên, Na Tư nhẹ nhàng giải thích với Âu Dương Vũ: "Đó chính là thành Á Tố. Thành Á Tố là thành trì lớn nhất, hùng vĩ nhất trong thiên hạ. Dân chúng thiên hạ cũng lấy việc được sống ở thành Á Tố là một niềm tự hào."
Thành Á Tố quả thật là uy vũ bất phàm, từ xa nhìn lại, tòa thành kia cao cao tới tận trời. Đến gần mà nhìn, tường thành toàn bộ là do cự thạch tạo thành. Na Tư khẽ gật