Tâm thần Âu Dương Vũ vừa động, lại nghĩ: không được, ta không thể làm việc lỗ mãng. Ta phải nghĩ ra một biện pháp thỏa đáng.
Nghĩ như vậy, nàng liền tĩnh tâm lại.
Nữ nhân trung niên rất là tận tâm, khi tiếng bước chân biến mất, cô liền động thân thay Âu Dương Vũ hỏi thăm công chuyện. Âu Dương Vũ nhìn bóng lưng cô, trong lòng cảm thấy từng đợt ấm áp.
Qua nửa giờ sau, cô trở lại, vẻ mặt vui mừng: "Thiếu niên, vận khí của ngươi thật tốt! Nhị vương tử đang tuyển một Thư thị đây."
Thư thị? Là làm gì?
Nữ nhân trung niên nói: "Bất quá, ngươi có biết chữ không a? Thư thị trừ quét dọn bụi bặm của thư phòng thì còn phải sửa sang lại thư phòng, ngươi có biết chữ không?"
"Ta biết chữ." Nữ nhân trung niên hoan hỉ nói: "Vậy thì tốt quá, ngươi theo ta đi gặp đại quản gia."
Âu Dương Vũ đi theo phía sau nữ nhân trung niên, nàng thấp giọng cảm kích nói: "A mỗ, thật là cảm ơn ngươi."
Nữ nhân trung niên lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: "Không có gì, hài tử, người nào mà không có thời điểm gặp rủi ro a. Nhớ năm đó, ta cùng Tiểu Niếp nếu không phải gặp được Nhị vương tử thì cũng đã chết rồi. Đứa nhỏ ngươi hai mắt trong veo, vừa nhìn đã biết là một hài tử thiện lương của một gia đình tốt a."
Âu Dương Vũ biết, nữ nhân trung niên này từ cái nhìn đầu tiên đối với nàng đã có chút tín nhiệm. Nàng cảm kích nhìn cô, trong lòng suy nghĩ: ta sau này hay là cách xa nàng một chút, nếu không sau này thân phận bại lộ thì sẽ làm hại mẹ con nàng.
Nàng biết, chính mình ở thế giới này tốt nhất chính là một thân một mình, không có liên quan tình cảm đến ai, để sau này tránh bị những người tìm kiếm mình lợi dụng làm điểm yếu.
Bây giờ Âu Dương Vũ trông tuấn tú, hai mắt lại đặc biệt trong trẻo. Người quản sự thấp mà cường tráng nhìn thấy là ngay lập tức giành có hảo cảm, liền đồng ý mướn nàng.
Sau khi một hộ vệ dặn dò nàng những việc ăn ngủ nghỉ xong, liền đưa nàng vào thư phòng. Thư phòng này cũng rất lớn, có bốn năm gian phòng. Trong đó có bốn gian phòng chứa đầy đá. Ân, những tảng đá đó khắc đầy văn tự, hiển nhiên đây cũng là sách rồi.
Chỉ có một phòng cuối là để sách giấy. Âu Dương Vũ đối với thứ này đã khá quen, liền chạy tới gian phòng chứa sách đá, tò mò kiểm tra.
Quả nhiên không ngoài ý muốn, những sách đá này toàn bộ đều là đồ lưu từ ngàn năm trước. Văn tự trên sách hơi giống chữ tượng hình, nhưng cũng tương đối giống chữ hiện đại, Âu Dương Vũ nhìn một lúc cũng có thể hiểu bẩy tám phần những văn tự này.
Tựa vào một tảng đá cao ngang một người, Âu Dương Vũ nhắm hai mắt lại. Trong lòng nàng thầm nghĩ: có lẽ ở đây ta sẽ lấy được bình tĩnh.
Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, thanh âm nhẹ mà mềm, là bước chân của một nữ tử. Thanh âm càng ngày càng gần, chỉ chốc lát sau, Âu Dương Vũ đã nghe được một giọng hưng phấn của một nữ tử: "Này, náo nhiệt lớn như vậy mà ngươi không tới xem sao? Rất là náo nhiệt đó, tam cô nương cũng đã đi rồi."
Một thanh âm mềm mại của một cô gái khác truyền ra: "Yêu nữ kia không phải là không tìm được sao? Đi xem thì có thể thấy cái gì? Thiệt là, những nam nhân kia tò mò thì cũng thôi, ngươi là một nữ tử sao lại cũng cao hứng như thế."
Nữ tử lên tiếng đầu tiên rầu rĩ trả lời: "Dĩ nhiên là cao hứng, ngàn năm rồi không có xuất hiện qua yêu nữ đâu." Nói tới đây, nàng lại hưng phấn: "Trước kia có tin tức yêu nữ xuất hiện ở thành Duyên Bình, mọi người còn không tin đâu. Giờ thì hay rồi, nàng lại đến Á Tố, ngay cả Mịch Yêu Linh cũng bị kinh động."
Thiếu nữ dừng một lúc, vừa nhanh vừa vui mừng nói: "A, Tam vương tử điện hạ cũng tham gia náo nhiệt. Hiện giờ có rất nhiều người đang