Vừa nghe đến hai chữ yêu nữ, Âu Dương Vũ không tự chủ được rùng mình một cái. Nàng lắc đầu, thầm suy nghĩ: khẳng định là không liên quan đến ta. Ta mới đến đây, mà nơi này tin tức đâu thể nào linh thông như vậy được?
Vừa nghĩ như thế, nàng liền cảm thấy yên tâm hơn. Dưới chân điểm một cái, thân hình phiêu phiêu như làn gió bay ra khỏi rừng cây.
Âu Dương Vũ lại xuất hiện trên quan đạo. Nàng đi về phía trước, nhưng tâm trạng lại mờ mịt không lối đi. Đến hiện tại, nàng cũng không biết mình muốn đi đâu, đi làm gì? Chả lẽ chỉ là ngắm phong cảnh thế này sao. Cái thế giới này cùng thế giới hiện đại với những tòa nhà cao tầng hoàn toàn khác nhau. Chẳng qua là, phong cảnh mặc dù mới mẻ nhưng cũng là nguy hiểm trùng trùng.
Đi ở trên quan đạo, lớp bùn lúc trước ở trên tay và trên mặt tối hôm qua trước khi ngủ đã được thanh tẩy. Buổi sáng hôm nay, nàng lại bôi một lớp mới. Nhìn đôi tay nhỏ bé nâu màu bùn đất của mình, Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ về tương lai. Đúng rồi! Ta hiện tại muốn tìm nơi mà ta không phải trốn tránh nữa, đó là nơi mà ta ko cần bôi bùn đất hàng ngày, có thể sống vui vẻ. Đến chỗ đó, ta liền tìm cách dàn xếp nơi ở, sau đó lại từ từ tìm cách quen thuộc với cái thế giới này, sau đó lại từ từ tìm cách, xem xem có thể trở về hay không.
Đang lúc suy nghĩ miên man, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng hổ gầm. Tiếng hổ gầm vô cùng uy mãnh, giống như giữa trời nắng bỗng vang lên tiếng sấm nặng nề đánh thẳng vào tai của Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ cả kinh, đầu tiên là cứng đờ cả người, sau đó mới từ từ quay đầu ngoái lại nhìn về phía sau.
Vừa nhìn, nàng liền hoảng sợ khi phát hiện ra cách xa khoảng 500m là năm sáu lão hổ lớn. Những lão hổ này đều như những con trâu hùng tráng, cao lớn uy mãnh, chữ Vương trên trán nhìn thấy rõ ràng. Cảm giác được sự tồn tại của Âu Dương Vũ, mấy lão hổ đồng loạt ngẩng đầu "Ngao" một tiếng ầm vang.
Tiếng kêu của những lão hổ này khiến cho người cưỡi ở trên lưng chúng chú ý. Sáu vóc người thon gầy, bên hông là một vòng lá cây bao quanh, sáu hán tử đồng thời ngẩng đầu lên.
Âu Dương Vũ đầu tiên là bị những tiếng gầm của những lão hổ làm cho cả kinh, tiếp theo khi thấy những người trước mặt này, nàng lại bị dọa khiến cho nhảy lên một cái. Sáu hán tử này, đồng thời nghiêm khuôn mặt gày gò, làn da đen sẫm, con người màu xám tro hợp với lòng trắng trong mắt, một cảm giác quỷ dị dần dần bốc lên.
Không biết tại sao khi thấy Âu Dương Vũ, sáu người sáu lão hổ đồng thời nhìn chăm chú không nghỉ. Bị mười hai cặp mặt quái dị nhìn chằm chằm, Âu Dương Vũ cảm giác tê dại từ đầu đến chân, sau lưng đeo mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong nháy mắt mồ hôi đã làm áo ướt sũng.
Tại lúc Âu Dương Vũ nhất thời không cử động, cả đám hổ cùng những người kia trong nháy mắt tựa như một trận gió thổi đến trước mặt nàng chỉ còn cách 50m. Vừa mới đến gần, mùi máu tanh đã xông vào mũi.
Chỉ chốc lát công phu, sáu lão hổ đều dừng lại cách Âu Dương Vũ mười thước. Âu Dương Vũ ở trong lòng niệm năm lần "Ta là một võ lâm cao thủ ", dũng khí mới dần dần khôi phục một chút.
Lúc này, một người vóc dáng gầy gò, trên mũi có một cái hoa văn, tròng mắt màu xám trắng, bỗng nhiên mở miệng: "Ngươi là người phương nào?"
Giọng nói của người này rất thấp, từng chữ khi nói đều như được kéo dài ra, phảng phất là hát, cũng giống như niệm chú.
Đôi mắt của Âu Dương Vũ dưới lớp bùn trở nên sáng ngời, qua những chiếc lá trên vành nón nhìn hán tử kia. Một lúc sau, nàng mới khàn khàn trả lời: "Người qua đường."
Hán tử có hoa văn trên mũi đến nháy mắt cũng không nháy, nhìn chăm chú vào Âu Dương Vũ. Bỗng nhiên môi hắn khẽ mấp máy, cũng không biết nói câu gì. Nhất thời, sáu lão hổ đột nhiên há chiếc miệng to như chậu máu, đồng thời gầm lên: "Ngao ô".
Tiếng thét này tới hết sức đột ngột, Âu Dương Vũ còn chưa chuẩn bị, liền bị dọa liên tục lùi lại ba bước. Vô cùng nỗ lực, nàng mới đứng vững mà không có ngồi xuống.
"Ngươi là người