Dịch+biên: Zasw Tiểu hồ ly đối mặt với ánh mắt tức giận của Hi Thú, nó ủy khuất bĩu miệng, lẩm bẩm nói: “Ta cũng không ngu ngốc đâu, nàng mới vừa rồi đần như vậy, còn cứ tưởng rằng mình thông minh có thể nghĩ gạt ta, cho nên ta mới cố ý để nàng lừa gạt, đùa giỡn chơi chứ sao.”
Hướng về Âu Dương Vũ đang sắc mặt tái nhợt làm một cái mặt quỷ, nó tung người nhảy tới trên bả vai Hi Thú, hai chân sau đứng thẳng như người, hai chân trước làm một cái tư thế cực kỳ có phong độ xong, tiểu hồ ly đắc ý nhấc cằm lên, hướng về phía Âu Dương Vũ cười hì hì nói: “Ngươi còn không tin, có phải hay không a? A, ngươi thực ngốc a, ngươi không có phát hiện ngươi bỗng nhiên có thể nói sao? Hì hì, vừa ngốc vừa đơn giản, còn muốn gạt ta nữa!”
…
Âu Dương Vũ giận đến há miệng cứng lưỡi, chẳng lẽ mới vừa rồi tiểu hồ này vẫn một mực diễn trò? Quá buồn cười đi!
Đang lúc Âu Dương Vũ tức giận cùng tiểu hồ ly luyện mắt (cả 2 trừng mắt nhìn nhau), một thân ảnh cao lớn tiến đến trước người nàng. Trái tim Âu Dương Vũ mạnh mẽ rộn lên, lại bắt đầu bang bang ầm ĩ nhảy lên.
Hi Thú vừa lại gần Âu Dương Vũ nửa bước, nửa bước này vừa đi, thân ảnh của hắn liền hoàn toàn đem Âu Dương Vũ bao phủ dưới thân hình hắn, hai người mặt cách mặt bất quá chỉ có mấy tấc, đến hơi thở của nhau cũng nghe rõ. Khoảng cách gần như vậy, Âu Dương Vũ cảm giác Hi Thú đã vượt qua chín ngàn độ nhiệt lượng, nàng trở lên tâm hoảng ý loạn, đầu óc hoàn toàn rối bời. Vội vàng lui về phía sau, nhưng chân phải nàng liền đá trúng mạn thuyền, đằng sau đã không thể lui lại nữa.
Hi Thú chăm chú nhìn Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ thì liều mạng cúi đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới, tự kêu gào đối với mình: ta sợ cái gì, hắn bất quá là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, là một tiểu hài tử xấu xa, ta sợ hắn làm cái gì? Âu Dương Vũ, ngươi không thể sợ, không thể loạn. Ngươi nhất định phải dậy lên dũng khí cùng hắn tranh đấu. Hừ, lần trước ngươi đã lừa gạt được hắn, lần này vẫn là có thể, nhất định có thể.
Trong bóng tối, hai cái thân ảnh, một ột thấp, một tuấn tú một xinh đẹp, lấy loại tư thái mập mờ này dán vào nhau ở chung một chỗ. Tiểu hồ ly ở một bên, chân trước chống cằm, mắt to hưng phấn xem cảnh này, vừa xem vừa hiện lên vẻ mặt đang xem một bộ kịch vui.
Hi Thú hai mắt sáng quắc nhìn Âu Dương Vũ, hai tay của hắn đặt ở bên chân, đôi bàn tay thỉnh thoảng nắm lại, thỉnh thoảng lại từ từ mở ra.
Hắn từng tưởng tượng vô số lần, nếu như một lần nữa nhìn thấy Âu Dương Vũ, một lần nữa cùng nàng một mình ở chung một chỗ, hắn nhất định phải hảo hảo dạy dỗ nàng một chút, làm cho nàng nhớ được nàng từng phạm phải lỗi gì.
Hiện tại hắn nhìn thấy nàng, nàng đang đứng ở trước mặt mình, vẫn xinh đẹp, vẫn mềm mại, tựa hồ chỉ cần mình vươn ra một đầu ngón tay nhỏ là có thể quyết định sinh tử của nàng. Nhưng, hắn tại sao mà tâm tình muốn dạy dỗ nàng một chút cũng không dậy lên được? Trong lòng tại sao chỉ còn tràn đầy sự thương tiếc? Khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung sự kích động cùng vui vẻ đang trào lên ở lồng ngực của hắn, để thực hiện khát vọng của hắn là muốn đem nàng ôm vào lòng thật chặt, thật chặt giữ nàng ở bên cạnh mình mãi mãi không buông ra.
Âu Dương Vũ cúi đầu nhìn mũi chân của mình, Hi Thú thật lâu vẫn không nhúc nhích, làm cho nàng trong lòng cực kỳ hoảng loạn cùng không bình tĩnh. Hai mắt nàng không ngừng nhìn lung tung bốn phía, rất muốn ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài một chút, nhìn một chút xem Liễu đang làm gì? Nhưng…, nàng không dám! Nàng cảm giác được trước mặt Hi Thú chính là một ngọn lửa, chính một động tác của mình nếu không đúng là có thể đem ngọn lửa này bùng lên thành một đoàn thiên hỏa, đem mình hóa thành thi cốt vô tồn.
Trầm mặc, sự trầm mặc khó chịu, chỉ có tiếng gió, tiếng nước chảy, cùng với tiếng hít vào thở ra của Hi Thú càng lúc càng rõ ràng ở trong bóng tối.
Hô hấp của Hi Thú nặng nề như vậy làm cho Âu Dương Vũ nhanh chóng hồi tưởng lại lần đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, Hi Thú khi đó vẫn rất đơn thuần mà trực tiếp đòi hỏi. Cái ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, lòng của nàng càng thêm rối loạn.
Khi Âu Dương Vũ khẩn trương đến mức gần như muốn bất tỉnh , Hi Thú bất ngờ mở