Dịch+biên: Zasw Trong những lời yêu thương này tình ý liên miên không dứt, trong con ngươi Hi Thú xuất hiện vô hạn thâm tình. Đây còn là một tiểu tử lỗ mãng của mấy tháng trước sao? Âu Dương Vũ bị hắn mạnh mẽ khóa trong ngực, cố giãy giụa hai cái nhưng cũng không thoát được liền buông bỏ ý định này.
Mặc dù không giãy dụa nữa nhưng thanh âm của nàng vẫn rất lạnh: “Hi Thú, ngươi không phải là muốn dưới loại tình huống hoang giao dã ngoại này muốn ta sao?” Nói tới đây, trong lòng của nàng dâng lên cơn đau khổ, trong giọng nói cũng không khỏi tăng thêm vài phần hận ý.
Hi Thú cả kinh, vội vàng nâng khuôn mặt nàng lên nhìn kĩ, thấy Âu Dương Vũ trong mắt đẫm lệ, phẫn hận nhìn mình chằm chằm, không khỏi rùng mình một cái, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt.
Hắn ôm Âu Dương Vũ thật chặc một cái, cười khổ nói: “Nàng nói linh tinh gì? Vũ, ta vừa rồi chẳng qua là kìm lòng không được, nàng đẹp như thế, ta cũng không có cách nào khống chế được mình nên mới như vậy.”
Âu Dương Vũ nghe hắn giải thích như vậy, trong lòng hơi an bình một chút. Nàng nhân cơ hội này thoát khỏi lồng ngực Hi Thú, mặt không chút thay đổi nhìn ra phía ngoài. Nhuyễn ngọc ôn hương đột nhiên rời đi, Hi Thú không khỏi có chút tiếc nuối, nhìn thoáng qua gương mặt tuyệt mỹ của nàng, vẻ quen thuộc này làm hắn nguyện ý buông tha cho hết thảy cảm giác vừa rồi khi mà tim đập gấp lên. Khoảnh khắc này, Hi Thú không khỏi nghĩ ngợi: chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, chỉ cần như vậy là tốt rồi.
Hai người ở chỗ này suy tư cũng là chuyện diễn ra chỉ trong mấy phút đồng hồ. Âu Dương Vũ vừa thoát khỏi lồng ngực Hi Thú liền quay đầu lại, chăm chú nhìn hướng đám người Liễu.
Liễu nhìn Thiên, khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Phải vậy chăng? Đa tạ Thiên tôn giả đề nghị!” Ánh mắt của Liễu lướt qua nơi Âu Dương Vũ ẩn thân, Âu Dương Vũ rõ ràng nhìn ra, giờ phút này, trong ánh mắt Liễu quả nhiên nhiều hơn vài phần lo âu. Xem ra, lời nói của Thiên cuối cùng cũng đả động Liễu rồi.
Hai mắt Liễu từ từ chuyển tới trên người Thiên cùng Bì, nhìn hai vị đại nhân này, Liễu từ từ nhấc đầu lên, ung dung cười nói: “Thiên đại nhân không hổ danh xưng là trí giả, lời nói cực kỳ xác đáng. Chẳng qua là, yêu nữ ngàn năm vừa xuất hiện, người trong thiên hạ đối với nàng cũng hết sức tò mò. Thiên đại nhân mới vừa nói là chỉ muốn nhìn yêu nữ một chút, Liễu làm sao dám tin tưởng lời này đây?”
Lời này của Liễu cũng là muốn hai người tỏ ra thái độ.
Bì cùng Thiên nhìn nhau một cái, do dự một hồi lâu. Đối với người như bọn họ mà nói, lời hứa mà nói ra thì đó chính là ngàn vàng cũng khó thay đổi.
Thiên nhìn về phía Liễu, ha ha cười một tiếng nói: “Ẩn Tôn đại nhân cứ yên tâm, tại hạ hôm nay quyết không gia nhập tranh đoạt với hai người.”
Hôm nay không gia nhập? Lời này cũng tương đương với không nói gì.
Liễu hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát không trông vào Bì tỏ thái độ. Liễu vẫn do dự, cũng là bởi vì quyết định tiếp theo khi làm ra sẽ có ảnh hưởng khổng lồ. Muốn đám thuộc hạ tập thể phát công, phá vỡ pháp thuật Hi Thú bày ra là vô cùng có khả năng. Chẳng qua là, hắn làm điều đó tốt rồi thì có thể sẽ có hậu quả là hai đối thủ cường lực vừa gia nhập sẽ cướp đoạt Âu Dương Vũ thì sao?
Lúc này, ánh mắt của mọi người cũng tập trung ở trên người Liễu, chờ Liễu ra lệnh một tiếng. Hai mắt Liễu nhắm lại thật chặt, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Âu Dương Vũ đã rơi vào trong tay Hi Thú, trong lòng Liễu liền vô cùng bối rối, hận không thể liều mạng chiếm lại nàng. Nhưng, tình hình bây giờ cũng không được a.
Từ từ giơ tay phải lên, trong ánh mắt Liễu lộ ra vẻ thống khổ quyết tuyệt. Vừa nhìn thần sắc của Liễu, Thiên không khỏi ha ha cười một tiếng. Tiếng cười dài này của Thiên tới đột nhiên, dẫn tới tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Trong tiếng cười dài, Thiên tung người dựng lên, thân thể mềm mại chợt lóe, mọi người chỉ thấy hai mắt lóe lên, vừa tìm kiếm thì đã thấy Thiên đứng ở trước đám cỏ lau, lăng không mà đứng, bạch y phiêu phiêu, tựa như thần tiên.
Vừa nhìn thấy chỗ Thiên xuất hiện, Liễu giơ tay phải lên không trung phất một cái, hai mắt ngưng trọng nhìn về Thiên.
Thiên ở trên mặt nước bước đi hai bước, đi ngang qua cỏ lau, thân thể như quỷ như tiên, phảng phất không có gì đứng ở đó. Âu Dương Vũ mở lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Hiện tại chỗ Thiên đứng chính ở trên mép thuyền, chỉ