Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Thanh Lương Thành


trước sau



Dịch: Chiêu Nhi
Sau khi hai người đến tòa thành đầu tiên liền mua hai con ngựa, kết thúc quãng đường đi bộ.
Khoái mã bôn tẩu hồi lâu, đến khi mặt trời lặn về phía tây, những ánh kim quang chiều tà nhuộm đỏ áng mây, Hi Thú mới quay đầu lại, nói với Âu Dương Vũ: “Nàng vẫn còn duy trì được sao? Chúng ta khuya hôm nay còn muốn đi tiếp đó.” Âu Dương Vũ mặc dù không phải là người chịu được gian khổ, bất quá công phu nàng rất tốt, nội lực dư thừa làm cho nàng không mệt mỏi chút nào. Nàng biết, Hi Thú là muốn thoát khỏi sự truy tung của Liễu.
Nàng nhìn Hi Thú, hồi lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Hi Thú ha ha cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía chân trời nơi mặt trời hạ xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn phảng phất như có hoa quang lưu động, trong ánh mắt đen nhánh toát ra một cảm giác vui vẻ nhìn nàng. Hi Thú chững trạc trước mặt Âu Dương Vũ lại khôi phục thành một người thiếu niên bình thường.

Khóe miệng khẽ cong lên, Hi Thú nhẹ nhàng nói: “Lần này đi tới một nơi rất thú vị, ta nghĩ cùng với nàng, gạt bỏ dĩ vãng, chuyển đến một nơi khác bắt đầu lại cuộc sống mới.”
A? Có chuyện này? Âu Dương Vũ hai mắt phát sáng nhìn Hi Thú, trong lòng tràn ngập tò mò.
Hi Thú đối với ánh mắt của nàng làm như không thấy, chỉ mỉm cười thúc ngựa đi về phía trước.
Bóng đêm phủ xuống rất nhanh, khắp thiên địa là một mảnh sương mù mịt mờ, chỉ có một ngọn đèn dầu điểm ở hai bên quan đạo dãy núi. Nghe từng đợt tiếng ếch kêu, nhìn về phía trước không có gì, trong lòng Âu Dương Vũ bỗng nhiên sinh ra một loại tịch mịch nói không ra lời: Cuối cùng, đây là đất khách a! Nhớ được mục đích mình đến Á Tố quốc chính là muốn tìm được phương pháp trở về. Nhưng kết quả là cuối cùng không thu hoạch được gì.
Theo bóng đêm buông xuống, vài ngôi sao bắt đầu điểm sáng cho bầu trời, cơn gió mang theo vài phần lạnh lẽo…
Âu Dương Vũ nhận lấy lương khô mà Hi Thú đưa tới, tùy ý ăn vài miếng liền cảm thấy có chút nuốt không trôi. Nàng cũng không muốn ăn nữa, đem lương khô thu hồi, không nhanh không chậm đi theo phía sau Hi Thú.
Ban đêm, trên núi căn bản cũng không có người đi đường lui tới, chỉ có tiếng vó ngựa từ phương xa ở trong bóng tối không ngừng vang tới, rất rất xa truyền tới.
Chạy đến xế chiều ngày thứ hai, Hi Thú mới thở dài ra một hơi. Hắn vỗ vỗ trên người một con ngựa, cười nói: “Tốt lắm, có thể chậm lại rồi. Vũ, nàng có mệt hay không, có đói bụng không?”
Âu Dương Vũ nhìn dáng vẻ anh tuấn của hắn, tâm tình cũng buông lỏng, gật đầu, Âu Dương Vũ khàn giọng nói: “Đói bụng từ lâu rồi a, chúng ta vào thành sao?”
Nàng cùng Hi Thú cùng nhau thay đổi dung mạo, giọng nói bây giờ nghe thật là vừa thô vừa dát, làm chính nàng nghe cũng không khỏi cau mày.
Hi Thú tựa hồ không có chú ý tới Âu Dương Vũ đang cau mày, hắn ha ha cười một tiếng, chỉ vào phía trước nói: “Nơi đó có một tòa thành lớn, chúng ta đi vào hảo hảo ăn một bữa, ngủ một giấc thôi. Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại tiếp tục xuất phát. Vũ, nàng kiên nhẫn một chút, một tháng sau, chúng ta có thể buông lỏng.”

Còn muốn ở trên đường bôn ba một tháng a? Vốn cho là cuộc sống như vậy sắp kết thúc, Âu Dương Vũ không khỏi nhăn nhó.
Hai người tới cửa thành liền nhảy xuống ngựa, nắm dây cương đi vào bên trong. Cửa thành cao chừng sáu bảy trượng, toàn bộ dùng gạch xanh xây thành, bốn phía cũng sắp đặt lầu quan sát, cửa sắt rất dày, hai bên là hai đội quân sĩ võ trang đầy đủ.
Âu Dương Vũ ngẩng đầu, thấy trên cửa thành viết ba chữ “Thanh Lương thành” thật to.
Hai người vừa vào thành, sự tuấn mỹ của Hi Thú khiến những thiếu nữ trên đường không ngừng nhìn vào, cười hì hì. Thấy ánh mắt Hi Thú nhìn các thiếu nữ trên đường mà có điểm ý cười, Âu Dương Vũ không khỏi buồn bực, nàng oán hận ở trong lòng nguyền rủa: Thiệt là, khiến cho ta xấu như vậy, nhưng chính mình cũng không che dấu một chút.
Vừa nghĩ như vậy , bỗng nhiên những tiếng chuông thanh thúy truyền đến. Vừa nghe được thanh âm này, Âu Dương Vũ liền rùng mình một cái. Hi Thú cùng nàng vai kề vai, lập tức cảm thấy nàng không thoải mái, kỳ quái xoay đầu lại, thấy Âu Dương Vũ sắc mặt vẫn như thường, lúc này mới bình tĩnh lại.
Âu Dương Vũ đối với tiếng chuông là phản xạ có điều kiện, nàng vừa bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai vú cao ngất chen chúc trong bộ quần áo da thú,

ngực khoét ngực thật sâu lộ ra chiếc rãnh thật sâu, quần lại càng mỏng hơn, chỉ che đậy bộ mông. Mà bên hông các nàng cùng hai cánh tay, mắt cá chân, liền đeo đầy lục lạc.
Mỗi khi các nàng cất bước uốn éo thắt lưng, tiếng chuông liền thanh thúy truyền ra. Âu Dương Vũ thấy tiếng chuông vọng lại, trong lòng không bình tĩnh được.
Mặc dù nam nhân cả thành đều có điều kiện không tệ, nhưng ngoại mao như Hi Thú vẫn là cực kỳ hiếm thấy. Bảy tám thiếu nữ này kết thành nhóm, đang vui vẻ hưởng thụ ánh mắt si mê đầy lửa nóng của nam nhân, mị nhãn thỉnh thoảng lại ném ra, ánh mắt thu ba đưa tình. Bất chợt nhìn thấy Hi Thú, chúng nữ đồng thời cả kinh, tiếp theo, ánh mắt đồng thời sáng choang.
Tám nữ ánh mắt đồng thời tỏa sáng, mang theo một cỗ nóng rực kinh người cùng với một lòng chiếm giữ đầy hưng phấn. Âu Dương Vũ thấy rất thú vị, liền quăng ánh mắt căm thù các nàng ném lên người mình đi, quay đầu, chuyên chú quan sát Hi Thú .
Hi Thú lúc này đang như đi vào cõi thần tiên, gương mặt tuấn mỹ vô luân của hắn mang theo vẻ mỉm cười, hai tròng mắt đen nhánh có chút mộng ảo, phảng phất đang chìm đắm trong giấc mộng khoái hoạt.

Âu Dương Vũ nhìn chúng nữ một chút, lại nhìn đến Hi Thú, trong lòng mừng rỡ, nàng không khỏi chọc chọc Hi Thú, hạ thấp giọng hỏi: “Hi Thú, ngươi suy nghĩ cái gì?”
Nghe được Âu Dương Vũ lên tiếng, Hi Thú xoay đầu lại, vẻ mặt vui vẻ, chăm chú nhìn nàng cười ôn nhu: “Ta đang suy nghĩ , sau này chúng ta mua một đại viện, sau đó nàng sinh cho ta mấy người hài tử. Nữ thì giống như nàng, nam thì giống ta. Con của chúng ta sau khi lớn lên, nữ nhi sẽ làm nam nhân trong thiên hạ đều điên cuồng. Mà các ca ca của nàng, có cơ hội thừa dịp bảo vệ muội muội, luyện thành một thân bản lĩnh xuất sắc.”
Hai mắt hắn dường như sáng lên khi nói đến đây, vẻ mặt đầy hưng phấn, phảng phất đã thấy được cảnh tượng như vậy. Âu Dương Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, cười khổ thầm nghĩ: ta cư nhiên không biết, trí tưởng tượng của Hi Thú lại phong phú như vậy.
Hai người mặt đối mặt, đầy ẩn tình nhìn nhau. Đúng lúc ấy thì một cỗ lực đạo vọt tới phía Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ ngẩn ra, lại là một cỗ lực đạo vọt tới. Ngay sau đó, vô số thân thể mềm mại từ bên cạnh nàng vòng qua.
Âu Dương Vũ quay đầu lại, mới phát hiện những thiếu nữ kia đã chen chúc vào giữa chính mình cùng Hi Thú. Những thiếu nữ này cũng rất thú vị, lại liều mạng đem Âu Dương Vũ đẩy qua một bên để chen mà đi, còn các nàng thì đem chính mình vây quanh Hi Thú.
Một thiếu nữ với làn da vàng vươn cánh tay mảnh khảnh mò mẫn trên mặt Hi Thú. Ngón tay kia ở trên mũi, đôi môi, trên đôi mắt hắn mà chuyển qua không ngừng, đồng thời, một thiếu nữ da trắng khác cũng tiến sát cả người vào lồng ngực Hi Thú. Mà ở phía sau Hi Thú, lại một thiếu nữ cao gầy ôm thật chặt lấy hông hắn.
Trong chúng nữ đang vây quanh, bỗng một thanh âm mềm mại thân mật truyền ra: “Tiểu ca, muốn cùng với tỷ tỷ không?” “A, gương mặt thật khôi ngô a, sờ thật thoải mái.” “Không chỉ thế đây, vóc người của tiểu ca cũng rất tốt nha.” “Tiểu ca, là lần đầu tiên đến Thanh Lương thành sao?” “Nói nhảm, thiếu niên cao cường như vậy, nếu đã từng tới thì ta khẳng định nhớ được.”
Những tiếng tranh luận ồn ào náo nhiệt vang lên, trong sự ôn hương nhuyễn ngọc này, Hi Thú chật vật tránh né , hắn một bên tránh né, một bên vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ thấy vậy rất thú vị, nàng che miệng cười đến gập cả người. Đang cười rất tốt, bỗng một thanh âm quen thuộc của một thanh niên nam tử từ trên đầu vọng truyền đến: “Nàng cười thật vui vẻ, cảnh như vậy rất thú vị, có phải hay không a?”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện