Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Cúng Tế Trên Sông Tư La


trước sau



Tác giả : Lâm Gia Thành
Dịch+biên: Zasw
Dần dần, mặt trời cuối cùng chỉ còn là một luồng dư quang chìm về hướng Tây. Theo ánh mặt trời vừa biến mất, nước sông lại càng mỹ lệ bí ẩn khó tả. Một đợt sóng nước bảy màu lấp lánh rung động, mỗi một lần dâng lên hạ xuống đều tạo nên những hoa văn trên mặt nước làm ọi người kinh diễm.
Ánh sáng bảy màu này mặc dù hoa lệ nhưng không chói mắt. Âu Dương Vũ ngơ ngác nhìn, gió đêm vẫn nhè nhẹ thổi, nhìn cảnh đẹp này, bỗng nhiên nàng có một loại cảm giác, nếu có thể sống ở nơi này, vậy cũng thật tốt a?
Hi Thú đi tới bên người nàng, cùng nàng sóng vai mà đứng. Khóe miệng hắn cười cười, đôi mắt trông về sóng nước phương xa, nhẹ giọng nói: “Có phải rất đẹp hay không? Còn rất nhiều nơi có nhiều loại cảnh đẹp, Vũ, ta sẽ dẫn nàng đi khắp mọi nơi.”

Âu Dương Vũ trong lòng ấm áp, ngẩng đầu nhìn Hi Thú, khóe miệng nàng khẽ cong lên, cười khanh khách nói: “Thật sự?”
“Dĩ nhiên.” Hi Thú thấy Âu Dương Vũ hỏi như vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Đúng lúc ấy, những tiếng trống từ rất xa bay tới. Âu Dương Vũ đối với tiếng trống cùng tiếng chuông có một loại phản xạ có điều kiện, thanh âm kia vừa ra, nàng liền nhanh chóng xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy phía bên phải sơn mạch chập chùng như rồng lượn, một đội ngũ quanh co với những ngọn đèn dầu sáng rỡ đang tiến đến. Chi đội ngũ này ước chừng trăm người, đi ở đằng trước là bốn hán tử tinh tráng, những hán tử nãy gõ lên mặt trống, cước bộ theo tiếng trống có một loại tiết tấu tiêu sái. Ở phía sau bọn họ là mười mấy thiếu nữ, những thiếu nữ này chỉ có hai bầu ngực cùng dưới lưng là dùng da thú thật mỏng che lấy. Các nàng vui sướng lắc lắc mông, phía sau là một chiếc đèn lồng lớn đang tỏa sáng, chiếu vào cơ thể đầy thanh xuân kiều mị của các nàng, tạo nên một loại mị lực phóng đãng. Mà theo sát những thiếu nữ là mười mấy thiếu niên, những thiếu niên này cũng chỉ có dưới lưng là buộc một chiếc quần mỏng, đi theo tiếng trống cuồng dã này mà bày ra thân thể kiện mỹ của bọn hắn.
Phảng phất như là một tín hiệu, bỗng dưng, bên trái, phía sau, chếch bên trái đằng trước, chếch bên phải đằng trước cũng xuất hiện tiếng trống. Âu Dương Vũ vừa nhìn, có rất nhiều đội dẫn theo một chiếc đèn lồng lớn, vừa đánh trống, vừa khiêu vũ, từ những nơi vắng vể xuất hiện, từ từ đi về hướng sông Tư La.
Trong khoảng thời gian ngắn, năm con rồng lửa hô ứng lẫn nhau, tiếng trống cùng vũ đạo vui sướng mang cho người ta một loại kích thích kỳ dị, thần bí.
Âu Dương Vũ đang thấy rất hấp dẫn, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy chục chiếc thuyền hoa nho nhỏ chỉ có thể dung nạp năm người đang hướng nơi này lái tới. Những chiếc thuyền hoa này thêu những hình mây trắng, trăng sáng, đầy sao, bầu trời. Bên trong một đám thiên tượng, một đám sương mù dầy đặc bao quanh thân thể một thiếu nữ tuyệt đẹp vô cùng, nụ cười của cô gái kia mặc dù chỉ lộ ra nhất thời nửa khắc, nhưng cũng tạo cho người ta cảm giác một loại vẻ đẹp kỳ dị, khó có thể hình dung được.
Phía trước mỗi chiếc thuyền hoa cũng có một tay trống đứng đó, phía sau còn lại là người chèo thuyền. Tay trống trên thuyền hoa hòa nhịp trống cùng những nhịp trống từ những dãy núi trên bờ.
Lúc này, bên cạnh Âu Dương Vũ đã người người tấp nập, đám người Lương Dạ cũng chen chúc ở trong đám người, hưng phấn đi về phía thuyền hoa cùng năm con rồng lửa chỉ chỏ.
“Trên thuyền hoa kia vẽ hình cô gái là ai vậy? Thật là đẹp nha, cõi đời này có người đẹp như vậy sao?” Một giọng nói trong trẻo của một tiểu cô nương đem lực chú ý của Âu Dương Vũ chuyển sang. Nàng cũng đang vì cái vấn đề này mà tò mò, liền nghiêng đầu lắng tai nghe.
“Đương nhiên là yêu nữ rồi. Vẻ đẹp của yêu nữ vượt ra ngoài tưởng tượng của mọi người. Bức tranh này là phải mời họa sĩ cùng pháp sư lợi hại nhất trong thiên hạ cùng nhau vẽ lại mới thành công. Trừ nơi này, chỗ khác cho dù muốn vẽ ra vẻ đẹp của yêu nữ, chỉ sợ cũng không làm được.”

Đấy là ta? Âu Dương Vũ vô cùng kinh ngạc, nàng nghiêng đầu, hướng về phía bức họa nhìn hồi lâu, lắc đầu, thầm suy nghĩ: tranh này có phong cách giống như là hội họa Trung Quốc điển hình, chỉ có thể thấy cô gái này rất mê hoặc lẳng lơ, nhưng một chút cũng nhìn không ra ngoại mạo cụ thể.
Âu Dương

Vũ hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa lúc đối mặt với ánh mắt Lương Dạ. Hai người mìm cười, gật một cái coi như bắt chuyện xong, Âu Dương Vũ nhanh chóng nghiêng đầu đi.
Lúc này, tiếng trống càng ngày càng gần, năm con rồng lửa kia cũng đã đi ra khỏi những dãy núi, tiến lại gần đây, bọn họ cách Âu Dương Vũ cũng bất quá chỉ trong vòng ba bốn dặm.
Mà thuyền hoa thì cách bờ chừng hơn một dặm. Thuyền hoa kia mặc dù cách khá xa, Âu Dương Vũ vẫn ngửi thấy được một hương thơm. Chẳng qua là nhang này hết sức nồng, hơn nữa còn có một loại tác dụng làm cho người ta hưng phấn cùng tim đập rộn lên.
“Thùng thùng~~” “Thùng thùng ~ đông “
Tiếng trống càng ngày càng gần, năm con rồng lửa lúc này chỉ cách Âu Dương Vũ chưa đầy một dặm, Âu Dương Vũ trừng lớn hai mắt, không hề chớp mắt nhìn vào vũ đạo của bọn họ.
Mười mấy thiếu nữ kia lúc này đã từ trong đội ngũ từ từ phân ra, đứng ở bên trái rồng lửa. Giống như thế, mười mấy thiếu niên cũng đứng ở bên phải rồng lửa.
Năm đội ngũ, trong nháy mắt liền biến thành mười lăm hàng.
Tiếp theo, chủ yếu nhất chính là, trong nháy mắt mà đội ngũ tách ra đó, những tiếng trống cũng trở nên kịch liệt vô cùng. Mà theo tiếng trống, những thiếu niên nam nữ đang nhảy múa, vũ đạo cũng trở nên cực kỳ cuồng nhiệt.
Những thiếu nữ này vốn vô cùng cường tráng, vóc người cũng tốt tột đỉnh. Giờ phút này, theo tiếng trống kịch liệt, các nàng vũ động, trước ngực giống như chim bồ câu vui mừng nhảy múa, vòng eo thật nhỏ của các nàng cũng uốn éo như rắn, vặn vẹo, lắc lắc, làm đủ loại những động xinh đẹp mà vô cùng hấp dẫn.

Mà những thiếu niên phía bên phải, lúc này vũ đạo thì lại là dương cương khí mười phần. Bọn họ mỗi một cái nhảy lên đều xoay tròn, mang theo một loại âm thanh leng keng. Nhưng cho là như thế, Âu Dương Vũ cũng cảm thấy những thiếu niên này bay tới cũng rất hấp dẫn đó chứ?
Những thiếu niên này tuổi trong khoảng mười sáu đến hai mươi, khuôn mặt đều tuấn lãng, ánh mắt sáng ngời, sống mũi cao thẳng, vóc người cũng rất hoàn mỹ. Trong khoảng thời gian ngắn, theo thuyền hoa thổi tới trận trận hương thơm, Âu Dương Vũ bỗng nhiên có một loại ảo giác, phảng phất năm mươi mấy người thiếu niên này cũng là vì mình mà vũ động, là đối với mình mày nháy mắt đưa tình.
Lắc đầu thật mạnh, Âu Dương Vũ làm ình thanh tỉnh lại. Vừa thanh tĩnh lại, nàng mới phát hiện, mọi người xung quanh mình, bất luận nam hay nữ giờ phút này khuôn mặt đều ửng hồng, hô hấp dồn dập, trong ánh mắt lộ ra một màu đỏ sậm. Trời ạ, làm sao toàn bộ cũng động tình?
Đúng lúc ấy, trước mặt Âu Dương Vũ tối sầm, một thân ảnh cao lớn chắn ở phía trước nàng. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vào hai mắt Hi Thú vẫn trong trẻo như cũ.
“Đừng lo lắng, đây là một đặc điểm của cúng tế trên sông Tư La. Những thiếu niên nam nữ này là tới hấp dẫn chúng ta. Nhưng là, chỉ có chống lại sự hấp dẫn này, hơn nữa là người có thể được các thiếu niên nhìn trúng, mới có thể vào trong thuyền hoa kia cùng chi hoan một đêm.”
Cùng chi hoan một đêm? Mặt Âu Dương Vũ tối sầm.
Lúc này, Hi Thú dắt tay nàng, từ từ hướng đám người phía sau thối lui. Bọn họ lui về phía sau, người khác thì tiếp tục chen chúc về phía trước. Chỉ chốc lát công phu, hai người liền đi tới phía sau đám người. Hi Thú đem nàng đến một nơi âm u tầm thường ở phía sau thì mới dừng lại. Hắn cúi đầu nhìn hai mắt hỏi thăm của Âu Dương Vũ, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, lầm bầm nói: ” Vũ của ta cho dù che dấu xinh đẹp cũng có thể hấp dẫn nam nhân khác. Tốt nhất vẫn là giấu đi.”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện