"Ngày 17.7.2016, buổi tối.
Ngày thứ ba chúng tôi tới phụ cận hải vực Iceland.
Rhine ở trong phòng thuyền trưởng theo dõi rada dò tìm, đến bây giờ vẫn không có tung tích của nhân ngư.
Tôi rất hoài nghi liệu nhân ngư có thể sống sót được trong dòng nước lạnh như vậy hay không, nhưng Rhine vẫn kiên trì rằng năm trước anh ta đã từng tìm được tung tích của nhân ngư ở trong này.
Nhìn vào những điều được ghi chép lại, thì nhân ngư thuộc về sinh vật nhiệt đới, nhưng tôi không muốn bỏ qua một chút hi vọng nào.
Tôi thật sự rất khát vọng được nhìn thấy một nhân ngư chân thật.
Tôi hi vọng, tên tuổi của tôi có thể tiếp nối những thứ mà các nhà sinh vật học vĩ đại chưa hoàn thành được, nghiên cứu về loại sinh vật thần bí này."
Tôi đặt bút viết vài dòng lên nhật ký như vậy, ma xui quỷ khiến nhìn ra khung cửa sổ nho nhỏ trên khoang thuyền.
Bên ngoài tối tăm u ám, tôi chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng ấm áp của chiếc đèn bàn phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, cùng với hình dáng thon gầy của tôi in bên trong.
Tóc đen, mắt đen, càng tôn thêm gương mặt quá mức nhợt nhạt, quả thật giống như một kẻ nghiện hút thuốc phiện quá liều.
Tôi cười một chút.
Rhine nói tôi nhiều khi cố chấp đến gần giống kẻ điên, có lẽ cũng đúng thật.
Tôi viết xuống dưới một câu, ngòi bút máy bởi vì tâm trạng đột ngột bất an mà cắt một đường thật sâu xuống mặt giấy, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận kinh hô –
"Dessaro, Wallace nhỏ của tôi! Cậu mau ra đây, dưới nước có cái gì đó!"
Tay của tôi run mạnh một cái, thân thể còn phản ứng nhanh hơn so với đại não, từng bước lớn xông về phía phòng thuyền trưởng, vừa vặn va vào Rhine cũng đang đi ra, anh ta đưa tay kéo mạnh tôi một chút, chỉ vào màn hình camera theo dõi dưới biển sâu, kích động nói.
"Wallace, cậu xem, tôi đã nói nơi này có nhân ngư, cậu nên sớm tin tưởng tôi!"
Tôi mở to hai mắt, đồng tử dừng lại nơi bóng dáng đang di động trên màn hình, trong nháy mắt đã mất đi hô hấp.
Đó là một hình dáng vô cùng thuôn dài, điểm khác biệt rất rõ ràng so với cá mập và cá heo là, hai bên nửa người trên của nó không có vây cá, mà là một đôi gì đó mở ra, giống như hai chi của nhân loại.
Kia đích xác, là một nhân ngư.
"Mau....!mau thả lưới a! Rhine, anh còn chờ cái gì!"
Tôi cơ hồ nhảy dựng lên như mới tỉnh dậy từ giấc mộng, thoi một cú vào ngực Rhine, anh ta lại cầm chặt cổ tay tôi cười rộ lên.
"Cậu nghĩ rằng tôi ngốc như cậu sao? Nhân ngư này đã bị chúng tôi thả thuốc mê cho cá mập, bằng không cậu cho rằng tại sao nó lại không trốn đi?"
"Anh cái tên này!"
Tôi lập tức lao nhanh như chớp về phía boong tàu, thấy bọn thủy thủ trên thuyền quả nhiên đã thay xong trang bị lặn, tung lưới xuống nước.
Trên lưới đánh cá có phao dạ quang, phân tán trên mặt biển, tựa như những ngôi sao tản mát trên bầu trời.
Bọn chúng phập phồng theo thủy thủ lặn xuống, biến mất dưới mặt nước, tim của tôi cũng theo đó mà chìm chìm nổi nổi, thần kinh giống như phải chịu áp suất nước nhanh chóng căng ra.
Đây chính là một trong những phát hiện kinh người nhất trong lịch sử nhân loại.
Nghĩ đến điểm này, lưng tôi cũng không khỏi căng cứng, kiễng mũi chân đạp lên cột thuyền, hận không thể lặn xuống cùng những thủy thủ kia, bắt nhân ngư kia về mới được.
"Wallace, thả lỏng một chút ~ cẩn thận đừng rơi xuống nước đó!"
Rhine ở phía sau cười xấu xa, cẳng chân của tôi cũng theo đó siết chặt, bị anh ta vòng tay xốc lên, mà tôi sợ tới mức thiếu chút nữa đã phản ứng lại trò vui đùa của anh ta, thân thể ngã về phía trước, bị anh ta tay mắt lanh lẹ túm lấy phía sau, hai người lập tức té trên boong tàu.
Mông của tôi cơ hồ đặt trên mặt anh ta.
May là thể trọng của tôi khá nhẹ, bằng không nhất định sẽ đè gãy cái mũi cao thẳng của anh ta.
"Anh bạn, muốn hôn mông tôi cũng không cần vội vàng như vậy đi?"
Tôi dời thân thể đứng lên, nheo mắt cười bỡn cợt với anh ta một chút.
Rhine lại không quan tâm chống tay xuống boong tàu, cực kỳ muốn ăn đòn nhếch môi.
"Xét theo góc độ sinh vật học, hình dáng mông rất tốt, sờ lên xúc cảm cũng không tệ, đây là một phát hiện vĩ đại khác ngoại trừ nhân ngư trong đêm nay."
"Độ cứng đầu gối của anh cũng không tệ." Tôi đá một cước vào đầu gối của anh ta, nhe ra một hàm răng trắng sáng.
Giây tiếp theo, thanh âm rầm rầm ở mặt nước phía dưới thuyền lập tức đoạt đi toàn bộ lực chú ý của tôi.
Tôi ngồi xổm bên cạnh cột thuyền không rời mắt, nhìn bọn thủy thủ kéo lên tầng lưới đánh cá dạ quang kia, quăng lên phía trên.
Quấn cùng một chỗ với lưới đánh cá, bên trong rõ ràng vây lấy một hình dáng ướt đẫm, thân thể vặn vẹo giống như cá mập bị bắt vậy.
Đến khi cái giá ngày càng cao lên, cái đuôi thật dài của nó rơi ra khỏi lưới đánh cá, lấy một độ cong duyên dáng rũ xuống.
Loại nhân ngư duy nhất mà con người từng phát hiện trong lịch sử là nhân ngư đuôi đỏ ở Ấn Độ Dương, mà con này lại hơi khác, cái đuôi của nó màu đen, lại không phải là thuần đen.
Không biết có phải bởi vì phản xạ từ mặt nước hay không, trung tâm cái đuôi lại tỏa ra một màu lam lạnh lẽo như pháo hoa, cuối đuôi còn đan xen một chút đỏ, màu đỏ đến ghê người, tựa như một lưỡi đao sắc bén còn dính máu.
Đôi mắt của tôi không biết tại sao, giống như bị cái gì đâm vào, chợt có chút đau đớn, trong lòng cũng nảy sinh một tia bất an.
Mơ hồ nhớ tới vài năm trước khi khảo sát ở Okinawa, một tiền bối đã có năm mươi năm nghiên cứu về nhân ngư – Shinichi tiên sinh từng nhắc tới truyền thuyết kia với tôi.
Đó là một loại sinh vật tên là "Dạ Sát nhân ngư".
Cái đuôi có màu xanh đen, mang một mạt đỏ, tựa như những gì tôi đang nhìn thấy.
Khi ông ấy giảng giải với tôi trên mặt còn mang theo nét sợ hãi dè dặt, chỉ nói đây là một loại sinh vật còn đáng sợ hơn cả hổ hay cá mập.
Loại đáng sợ này không chỉ ở lực công kích của nó, mà còn vì nó có một sức mạnh quỷ dị.
Ông ấy đã cảnh cáo tôi, nếu gặp phải nhân ngư như thế, nhất định đừng kiêu căng ngạo mạn, đối xử với nó như nghiên cứu nhân ngư đuôi đỏ, bằng không những điềm xấu không tưởng sẽ liên tục giáng xuống đầu.
"Hung thần đến từ địa ngục".
Ông ấy đã hình dung như vậy.
Nhưng tôi cũng không phải người Nhật Bản, cũng không hiểu văn hóa Nhật Bản, đối với tri thức nông cạn về hàm nghĩa từ này, chỉ đoán có lẽ là giống với ác quỷ Trung Quốc hay ác ma phương Tây.
Về phần nó rốt cuộc đáng sợ như thế nào, trong lần trò chuyện kia, Shinichi tiên sinh cũng không nói cho tôi biết, chỉ là dùng một tiếng suỵt kín như bưng để chấm dứt.
Giống như để tránh sự truy vấn và hỏi thăm của tôi, vào năm thứ hai tôi đến Okinawa,