"Dessaro, cậu thật sự muốn nghiên cứu loại Dạ Sát nhân ngư này sao, cho dù có thể phải trả giá cả sinh mạng? Cậu có biết nhân ngư thực chất là thế nào không?" Người phụ nữ lớn tuổi nhìn mặt biển tối đen, ánh mắt trôi về phía chân trời xa xa, từng nếp nhăn trên khuôn mặt già nua run nhè nhẹ tựa như đang chìm sâu trong hồi ức sợ hãi.
Tôi hít thật sâu một ngụm gió đậm đặc mùi nước biển, gật gật đầu.
"Tôi đã từng nghe thấy lời đồn đại như vậy, thế nhưng vẫn chưa có bằng chứng xác minh, đây cũng là nguyên nhân tôi tìm đến ngài." Tôi đưa tay nhẹ nhàng đặt trên tấm lưng gù của bà lão, cố gắng tỏ ra ôn hòa tiếp tục thương lượng với bà.
"Xin bà hãy nói cho tôi biết tình huống khi gặp nhân ngư trong vụ tai nạn trên biển đi, không phải bà cũng đang cần một đối tượng để tâm sự sao? Nếu như có thể, tôi tình nguyện làm bác sĩ tâm lý tạm thời cho bà, giúp bà hóa giải khúc mắc."
Dường như bà lão có chút xúc động, nghiêng đầu sang.
Cặp mắt đục ngầu phản chiếu ngọn lửa vụn vặt sau lưng kia nhìn chằm chằm tôi đầy vẻ phức tạp, đưa tay vịn lên cổ tay tôi, móng tay gần như muốn cắm sâu vào da tôi, tựa như muốn dùng cách này để dò xét thành ý của tôi.
Mà tôi cố chịu đựng sự cổ quái của bệnh nhân tâm thần, vẻ mặt kiên định đối mặt với bà.
Cho dù thế nào, đây là điều Shinichi tiên sinh từng đề cập qua với tôi, có thể có nhân chứng đã từng gặp được nhân ngư trong tai nạn trên biển, cho dù lời của bà có độ chính xác không cao, nhưng tôi cũng không muốn bỏ qua một manh mối nào.
Bà lão thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.
Dưới mí mắt cụp xuống của bà, đôi đồng tử mất đi tiêu cự không ngừng chuyển động, tựa như dấu hiệu của những người đi biển thời gian dài khi bước chân lên mặt đất.
Tôi biết bà đang chìm đắm trong ký ức của những năm tháng rong ruổi trên biển, không khỏi nín thờ chờ đợi.
Trầm mặc thật lâu sau, bà lão phát ra một tiếng thở thật dài, âm thanh đứt quãng kể.
"Khi đó, tôi và đám bạn thích mạo hiểm cũng ôm giấc mộng được nhìn thấy nhân ngư giống như cậu.
Du thuyền của chúng tôi phiêu bạt vài tháng trên vùng biển có nhân ngư xuất hiện như người ta đồn đại trong truyền thuyết, rốt cuộc có một ngày, chúng tôi thành công bắt được một nhân ngư giống đực.
Thế nhưng chúng tôi không ngờ tới, nhân ngư là loài sinh vật đáng sợ thế nào......!Trước tiên nó sẽ ngửi cậu, ngửi thật sâu, tựa như đang phán đoán mùi con mồi vậy, nếu cậu khiến nó thấy chán ghét, nó sẽ vặn gãy cổ cậu, xé thành từng mảnh......"
Khi nói tới đây, hô hấp của bà bỗng nhiên trở nên dồn dập, mở to mắt.
"Đó thật sự là một đêm ác mộng, tôi tận mắt chứng kiến những người bạn của tôi bị nhân ngư coi như đồ ăn, chỉ có tôi...!chỉ có tôi...!trốn trong khoang ngầm bí mật mới tránh được một kiếp.
Tôi sợ hãi, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, cuối cùng tôi trơ mắt nhìn con vật đó mang con tôi đi! Nó cứ như vậy bị nhân ngư đưa xuống đáy biển, không còn đường trở về......!Tôi rất hối hận...!Rất hối hận..."
Bà liên tục lẩm bẩm nhắc lại những lời này, đầu liên tục lay động, tôi biết bệnh tâm thần của bà lại tái phát, lập tức đỡ lấy bả vai bà, muốn tiêm một mũi thuốc an thần vào cánh tay bà.
Đúng vào lúc này, hốc mắt bà lão đột nhiên căng lên như muốn nứt ra, cánh tay khô kéo nắm thật chặt lấy áo tôi, lộ ra một nụ cười cổ quái mà điên cuồng.
"Dessaro, tin tưởng tôi, nếu ở trên biển cậu cực kỳ khát khao nhìn thấy Dạ Sát, chúng nó sẽ cảm ứng được......!Chúng nó thích những thanh niên tuấn mỹ, có mùi hương dễ chịu......!Cậu chính là người như thế...!Giống như con tôi vậy..."
Tôi trợn mắt há mồm vì những lời điên khùng bà nói ra, dù biết chúng rất có thể là phán đoán không đáng tin, nhưng vẫn có chút uể oải.
Bả vai đột nhiên bị ai đó vỗ vỗ một chút, tôi quay đầu lại, nhìn thấy phía sau chính là Shinichi tiên sinh đã chết từ lâu, mặt ông xanh trắng sưng tấy, cả người vướng đầy tảo biển, hốc mắt sâu hút như hai cái động tối đen.
"Dessaro, hãy tin vào lời bà ấy, cậu sẽ gặp được nhân ngư..."
Lông tơ dựng lên đầy người, tôi lui lại phía sau một bước, lại cảm thấy dưới chân có chút kỳ lạ, tôi cúi xuống nhìn phía dưới, từ phần eo trở xuống của tôi cư nhiên phủ đầy vảy, biến thành một cái đuôi cá thật dài màu xám bạc.
"A -"
Tôi hét to một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người.
Tôi xốc chăn vội vã nhìn xuống phía dưới, dưới chân bình thường, mặc một chiếc quần bệnh nhân.
Sao tôi lại đột nhiên mơ thấy một giấc mộng quỷ quái như thế chứ? Vậy mà lại mơ về chuyện của vài năm trước, còn gặp được quỷ hồn của Shinichi tiên sinh......
Tôi nghĩ tới những lời điên khùng bà lão kia từng nói với tôi trong mộng, cùng với bộ dạng đáng sợ của Shinichi tiên sinh, sống lưng không khỏi lạnh lẽo.
Chỉ là không ngờ tới,