Không có chỗ trốn.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được ý nghĩa thực tế của từ này.
Cầu thang khiến hành động của nhân ngư trở nên thong thả, tôi nhân thời cơ này, nằm rạp xuống động đậy thân thể, ngay khi bóng dáng của nó bao trùm trên người tôi, rốt cuộc tôi cũng nắm được súng gây tê ở trong tay.
“A…garas…a…garas……”
Thanh âm của nhân ngư tràn ngập dục niệm gấp gáp xao động, nghe vào tai giống như tiếng gầm của một con sói hoang đang đói khát đến cực hạn, phảng phất sẽ xé nát tôi thành từng mảnh ngay sau đó.
Tôi biết rằng lúc này nếu tôi không tự cứu mình thì sẽ không còn kịp nữa.
Tôi run sợ trong lòng ngửa mặt giơ súng gây tê về phía nhân ngư, cặp mắt trầm tĩnh khuất trong bóng râm cách đó không xa khiến tôi rùng mình một cái, không chút do dự bóp cò.
Đầu súng phát ra một tiếng cạch, thế nhưng, lại không bắn ra được bất cứ thứ gì.
Hộp súng trống không.
Chệt tiệt, tại sao trong khẩu súng gây tê này lại chỉ lắp có một viên đạn?
Không đợi tôi suy nghĩ xem rốt cuộc súng gây tê xảy ra trục trặc gì, nhân ngư đã đi xuống bậc thang cuối cùng, phần đuôi uốn lượn dựng thẳng lên, áp sát nhìn xuống tôi phía dưới, khóe miệng gợn lên một độ cong tà ác.
Tôi ra sức đập súng gây tê trong tay về phía nó, duỗi cánh tay kéo mạnh rèm che trên cửa sổ sát đất xuống, cuốn lên người, cố gắng chuyển động hai đầu gối bị thương trên mặt sàn, giống như một con cá heo mắc cạn giãy giụa bò về phía cửa, nơi đó chỉ có một bình chữa cháy, mặc dù nơi này cũng không cần dùng đến, nhưng hiện giờ tôi thật sự rất biết ơn người đã dự trữ thứ này, đây là hi vọng duy nhất hiện giờ của tôi!
“Ba” một tiếng, qua hình ảnh phản chiếu, tôi nhìn thấy nhân ngư vững vàng vươn tay tiếp được khẩu súng kia, nó đánh giá thứ đó một hai giây, hai móng vuốt nắm lấy khẩu súng, bàn tay giống như thỏi sắt vặn gẫy cán súng thành một độ cong dị dạng, quăng vào tưởng như quăng một miếng rác.
“It…can……no…t…h…urt…me…” (aka cái này nô xi nhê với anh đâu cưng ~)
Nó cất cao thanh âm, trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ, tôi không dám quay đầu, chỉ biết liều mạng bò về phía trước, lông tơ toàn thân dựng đứng, không chỉ bởi vì sức mạnh kỳ dị đáng sợ của nhân ngư, mà còn vì nó đang dùng ngôn ngữ của con người để tiến hành khiêu khích, chỉ cần nghe kĩ thêm một chút là có thể hiểu được nó đang muốn nói “Thứ này không thể gây thương tổn đến một cọng lông tơ của tôi”!
Tôi cảm thấy những hiểu biết lúc trước của mình với nó chỉ giống như tiểu quỷ khoe khoang với trưởng bối, chẳng lẽ đây chính là cái giá phải trả cho sai lầm của tôi?
Không, tôi vẫn còn cơ hội tự cứu mình, tôi vẫn còn cơ hội!
Bình chữa cháy vẫn còn cách tôi một quãng xa, tôi động đậy hai đầu gối đau nhức ra sức lao tới, mắt cá chân lại bất chợt bị siết chặt, cả người ngã xuống mặt đất.
“Fuck!” Tôi hét lên một tiếng, trong nháy mắt cảm thấy tuyệt vọng như ngã xuống vách núi, ngay sau đó một cỗ quái lực như đã lường trước ập tới cưỡng ép tha tôi về phía sau mấy mét, bức mành trên người phát ra một tiếng xoèn xoẹt rách nát, vải dệt từ phần đùi trở xuống bị kéo đi một nửa.
Mà nửa kia, nằm ở trong tay của nhân ngư đang cúi người xuống, nheo mắt nhìn chằm chằm tôi.
“S-sh-sh-i-t…”
Tôi run rẩy cả người, đến cả mấy lời thô tục cũng mắng không rõ.
Tôi gắt gao siết chặt vật che đậy cuối cùng còn lại trên người, lấy một tư thế vô lực khuất nhục cuộn mình dưới bóng nhân ngư, lui về phía sau.
Trời biết tôi cực kỳ không muốn bày ra tư thái giống một kẻ yếu sắp bị lăng nhục như vậy, nhưng sự thật thì đây là hành động bản năng duy nhất mà tôi có thể làm vào giờ phút này.
“Cút đi, súc sinh!”
Ngay khoảnh khắc tôi phun ra từ này, nhân ngư đột nhiên cúi gập thắp lưng, đuôi cá cứng cỏi tách hai chân đang khép lại của tôi ra một khe hở.
Tôi kích động đá đạp lung tung muốn thoát khỏi kiềm chế của nhân ngư, hai móng vuốt của nó lại chặt chẽ nắm lấy cẳng chân tôi tha về phía thân thể nó, tính khí tối màu trướng lớn dưới bụng thẳng tắp hướng tới mặt tôi, tựa như một mũi tên lên cung đang vận sức chờ phát động, sắp muốn xâm nhập vào cơ thể tôi.
Tôi kinh hoảng thét lớn lên, tiếng vang chói tai quanh quẩn bên trong phòng thí nghiệm trống trải, khiến tôi cảm thấy càng thêm bất lực.
Nơi này chỉ có một mình tôi, một mình! Tôi dùng hết toàn lực giãy giụa, hai tay cào cấu lung tung vải dệt trên mặt đất, lại không tạo ra được chút lực cản nào, hai chân cuối cùng vẫn bị tách ra đặt trên bờ vai rộng lớn của nhân ngư.
Xương cốt cứng rắn nhô lên của nó cọ vào mắt cá chân tôi đến phát đau, đầu gối càng nhức nhối vô cùng.
Thế nhưng đau đớn lại kích thích thêm cảm giác xấu hổ do tư thế này mang lại, đồng thời một loại cảm xúc phức tạp giống như đã từng trải qua chợt đánh vào thần kinh, khiến tôi gần như muốn trào nước mắt ngay tay chỗ, phải cắn mạnh khớp hàm mới nhịn xuống được xúc động muốn khóc rống.
“Dã thú hạ lưu, súc vật dâm tà, cút đi, cút đi!”
Tôi hung tợn mắng, vung hai tay xô đẩy cái đầu đang phủ xuống giữa hai chân tôi của nó, cái mông lại đột nhiên bị đuôi cá nâng mạnh lên trên, trong nháy mắt cả người đều mất đi trọng tâm, lưng trượt ngã xuống mặt đất.
Theo hai chân bị đôi tay ẩm ướt kia mở ra thật rộng, vài dệt vốn bao lấy đùi tôi lập tức bị xé rách đến bên hông.
Không còn vải dệt ở bên dưới, hạ thể của tôi cứ như vậy không hề che đậy lộ ra trước mắt nhân ngư.
Nó rất hứng thú thưởng thức nơi riêng tư của tôi, con ngươi hưng phấn sáng rực lên.
“Des… sa… ro… my… Des.saro…”
“Thứ này của tao với mày đều giống nhau, đừng dùng ánh mắt này để nhìn, đồ súc sinh nhà mày…… Cút đi!”
Tôi cuồng loạn gào thét, hai gò má nóng đến sắp nhỏ máu, nắm chặt lấy vải dệt còn sót lại muốn che đậy khoảng không bên dưới, lại bị tay nó vuốt tới đùi trong.
Nhân ngư nghiêng đầu, giống như đang nhấm nháp đồ ăn mỹ vị nâng đùi của tôi lên, liếm láp dọc theo đầu gối bị thương của tôi.
Máu đều bị liếm sạch, đau đớn trên miệng vết thương lập tức bị đầu lưỡi ướt át của nó làm dịu đi không ít.
Tôi ý thức được nhân ngư đang chữa trị miệng vết thương cho tôi, càng hiểu được sau đó nhân ngư tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi, nó chỉ muốn đảm bảo tôi sẽ có trạng thái thân thể tốt nhất để tiếp nhận nó, thế nhưng theo đầu lưỡi dâm tà kia dạo chơi sâu xuống bắp đùi, cơ thể tôi lại không thể khống chế được trở nên mẫn cảm.
Cực kỳ mẫn cảm.
Tôi cảm thấy mỗi một dây thần kình đều siết chặt lại, cơ thịt trên đùi run rẩy, toàn thân trở nên mềm yếu giống như mấy tiếng trước khi nghe thấy thanh âm của nhân ngư, nổi lên phản ứng khiến người ta xấu hổ —
Hạ thể của tôi cứng rắn, run rẩy dựng đứng lên từ dưới vải dệt rách nát.
Nhân ngư nhìn quét qua giữa hai chân tôi, phát ra một tiếng cười nhẹ vừa lòng, cúi xuống giữa hai chân tôi ngửi một hơi thật sâu, đầu lưỡi dọc theo hai cái túi của tôi đi xuống giữa khe mông…… Trong cơ thể tôi đột nhiên cảm thấy một trận mềm mại ướt át.
“A ha…… Không!”
Tôi theo bản năng phát ra một tiếng kêu sợ hãi chẳng khác rên rỉ là mấy, thần kinh thoáng chốc căng ra đến cực hạn giống như dây violon.
Tôi run rẩy xoay xoay thắt lưng, hai tay vung vẩy trên không, muốn thoát khỏi hành động dâm tục đến cực điểm của nhân ngư, phần eo lại bị hai tay nó gắt gao ôm chặt, đầu lưỡi làm càn hoạt động trong cơ thể của tôi, giống như đang kéo dây đàn cố ý bẻ gãy lý trí của tôi, khiêu khích tình dục của tôi.
Nếu Agaras là con người, nó nhất định là một cao thủ giường chiếu.
Phòng thủ của tôi ngay lập tức bị nó làm cho tan rã, huyệt khẩu dưới sự trêu đùa của đầu lưỡi nó không ngừng co rút lại, hạ thể càng ngẩng lên cao, làn da trên tay trên đùi đều phiếm ửng