Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ theo tiếng gọi, nhìn thấy cách đó không xa quả nhiên có bóng dáng một chiếc cano trong sương mù, trên đỉnh của nó đang bốc lên một đợt khói màu đỏ, chính là tín hiệu cầu cứu.
Đó có lẽ là một con thuyền lọt vào bão táp nên xảy ra trục trặc.
Một thủy thủ kêu lên.
“Thuyền cứu nạn đang tiến lại đây, chúng ta mau thả dây thừng xuống đi!”
“Nhưng mà giáo sư Sacalare đã dặn dò chúng ta không được chậm trễ hành trình, cô ấy còn chưa ngủ dậy, có cần chờ tôi lên hỏi cô ấy một chút hay không?” Một người khác hoang mang nói.
“Đừng, ngu xuẩn! Đây là hơn mười mạng người! Người phụ nữ kia là kẻ vô tình thế nào chứ, chắc chắn sẽ không để bọn họ lên thuyền!”
Tôi cực kỳ đồng ý với điểm này, không nhịn được dùng sức gõ gõ cánh cửa.
“Này, anh bạn, thừa dịp người phụ nữ kia chưa tỉnh nhanh cứu những người đó lên đi, tôi ủng hộ mọi người!”
“Tôi biết rồi, Dessaro tiên sinh!”
Một thủy thủ lập tức đáp, rất nhanh tôi liền nghe thấy những tiếng kêu cứu liên tục vang lên bên cạnh thuyền chúng tôi, sau đó, tiếng người trên boong tàu cũng lục tục nhiều lên, tiếng khóc lóc, tiếng cảm ơn, tiếng cầu nguyện lập tức tràn ngập trên boong tàu.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới biến cố tôi từng gặp phải trên biển khi còn bé – khoảnh khắc cha mẹ tôi nhìn thấy tôi còn sống, cũng kích động giống như một kẻ sắp chết được hồi sinh.
Thế nhưng những người đã qua đời, lại chỉ có thể ly biệt với thân nhân, mai táng trong vùng đại dương mênh mông này, bọn họ không giống những người may mắn gặp được chúng tôi, mà giống như ông nội và mấy người chú của tôi vậy.
Tôi có chút xúc động muốn đi ra ngoài xem thử, cho dù chỉ có thể rót một chén trà nóng cho những người này cũng được rồi.
Nhưng Agaras rõ ràng không có ý định thả tôi đi, tôi chỉ vừa giật giật chân, đã bị tay nó ấn lại về chỗ, đuôi cá chen vào giữa hai chân tôi, đặt cả người tôi dưới thân.
Tôi vội vàng bối rối che lại, tiếng người ồn ào sau ván cửa càng làm tăng thêm cảm giác nhục nhá, thẹn quá thành giận muốn đấm thẳng một quyền vào mặt hắn, lại thấy lông mày của hắn bỗng nhíu lại, dùng mũi ghé vào giữa khe cửa ngửi ngửi một hơi, đuôi mắt khóe miệng nhuốm một tầng cảnh giác sắc bén, giống như gặp phải thiên địch vậy.
Trong lòng tôi lập tức nảy sinh một loại dự cảm không lành, thứ gì có thể khiến nhân ngư hung mãnh như vậy khẩn trương chứ?
“Đừng… Đi ra ngoài…” Tay Agaras đặt trên ván cửa, ánh mắt dò xét mị lên.
“Something……”
Tôi kỳ quái nhìn theo ánh mắt hắn, xuyên qua khe cửa trông về phía boong tàu, vừa vặn dừng lại trên người một kẻ lưng gù, kẻ đó dường như chỉ là một ông lão bình thường, thế nhưng khi ánh mắt tôi xê dịch đến bàn tay đang thả dưới vạt áo của gã, bỗng nhiên phát hiện có thứ gì đó rất khác thường, trong lòng giật mạnh một cái!
Trong bàn tay giấu dưới vạt áo của gã, rõ ràng đang cầm một khẩu súng!
Một ông lão gặp nạn trên biển làm sao có súng được?! Đám người này có lẽ là…
Tôi đột nhiên nhớ tới những tin tức đáng sợ từng đọc được trên báo, mấy chiếc thuyền gặp phải khủng bố cực kỳ giống với những gì chúng tôi hiện đang trải qua! Tôi thoáng chốc đổ ra một thân mồ hôi lạnh.
Chúng tôi bị lừa, đây chín phần là hải tặc ngụy trang thành người gặp nạn sống sót trên biển!
Chết tiệt!
Tôi đứng mạnh dậy, dùng sức đập lên ván cửa, muốn gọi một thủy thủ gần đó lại đây, lặng lẽ nhắc nhở bọn họ về sự thật đáng sợ này, cũng tùy theo hoàn cảnh mà hành sự, tôi tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, bằng không sẽ chỉ khiến tình thế trở nên khó khăn hơn.
“Này, anh có thể lại đây một chút không, Henry?”
Tôi nhẹ giọng kêu về phía một thủy thủ đứng gần nhất, lo lắng đề phòng nhìn mấy kẻ giả làm nạn dân ở xung quanh, hi vọng bọn họ cũng nhận thấy được tôi đã phát hiện ra thân phận của họ.
“Dessaro tiên sinh?”
Hắn nghi hoặc đi về phía tôi, thế nhưng vào ngay thời khắc mấu chốt này, tôi đột nhiên thấy một ông già trong đó đứng thẳng lưng lên, trong tay cầm thứ gì đó ném xuống mặt đất, cùng lúc với tiếng kêu sợ hãi của tôi, dưới đất đột nhiên bốc lên từng mảng khói trắng, trong phút chốc tất cả bóng người trên boong tàu đều bị che khuất trong đó, một cỗ mùi gay mũi