Tôi lập tức nhìn về phía Agaras, thì thấy có mấy người đang cầm sợi dây xích cực thô kia trói thân thể hắn lại từ các phía, buộc đến khi toàn thân trên dưới của hắn chỉ còn có phần đuôi là có thể hoạt động, hai móng vuốt dùng sức nắm lấy xiềng xích giằng co với bọn chúng, trong miệng không nhịn được phát ra tiếng kêu trầm thấp nặng nề.
Rõ ràng hắn đã bị đạn bắn trúng, dòng máu màu xanh theo đuôi cá nhỏ thành một vũng xuống boong tàu, lại không có chút ý định công kích nào.
Ngay cả mặt biển vốn đang dậy sóng cũng dần dần bình lặng, sương mù bao phủ thân thuyền thoáng chốc tản ra.
Tôi lập tức nhìn thấy, con thuyền lớn mà chúng tôi lầm tưởng là gặp nạn cách đó không xa, dần dần lộ ra diện mạo thực sự của nó –
Trên thân thuyền treo rất nhiều vải bạt rách rưới và ngổn ngang xác thuyền bỏ đi, thoạt nhìn giống như bị gió bão gây tổn hại vậy, thế nhưng trên khoang thuyền tầng ba của nó không ngờ lại có một ống hỏa tiễn, vài chục tên hải tặc đang cầm súng máy đứng trên boong tàu, ước chừng hỏa lực của bọn chúng phải gấp đôi chúng tôi.
Trong phút chốc, tôi có cảm giác như bị sấm sét đánh trúng, suýt thì ngất đi, có nằm mơ cũng không ngờ đến chúng tôi sẽ gặp phải loại vận rủi này.
Đáng giận……
“Rhine, buông súng, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi! Dù sao làm con tin cũng dễ chịu hơn bị ném vào biển chứ! Nhìn xem, Dessaro cậu ta cũng sắp không chịu được rồi!” Henry đặt con dao trên cổ tôi, đau đớn khiến tầm mắt tôi mơ hồ không rõ, tôi không thể phân biệt được Rhine có buông vũ khí xuống hay không, nhưng tôi biết, anh ta chắc chắn sẽ không tiếp tục bắn.
Trong tình trạng lực lượng địch ta chênh lệch xa như thế, chống cự chỉ mang đến thương vong mà thôi, bị bọn hải tặc bắt cóc đã trở thành kết cục không thể tránh khỏi.
Huống hồ, bọn họ cần tôi và Agaras sống.
Mà mục đích của đám hải tặc này hình như cũng không đơn giản chỉ là đánh cướp, bằng không tại sao lại tồn tại loại nội gián như Henry mai phục lâu như vậy trên thuyền chúng tôi.
Cho nên ít nhất chúng tôi cũng được giữ lại như tù binh, có thể sống, thì sẽ có cơ hội phản kích.
Đau nhức và mất máu đang từng bước đoạt đi năng lực suy nghĩ của tôi, mà cơ thể tôi lại bị Henry dần dần kéo đến gần boong tàu bên cạnh, chiếc thuyền lớn kia dĩ nhiên chỉ còn gần trong gang tấc, một cái cầu làm bằng thép được hải tặc bên kia thả xuống, nện vào boong tàu của chúng tôi, phát ra một tiếng phanh chói tai, một mảng bọt nước bắn lên tung tóe.
Mùi máu tươi nồng nặc đột ngột ập vào mặt, phía sau truyền đến tiếng loảng xoảng của xiềng xích kéo lê trên mặt đất.
Tôi theo bản năng quay đầu nhìn lại, đau đớn khiến hai mắt tôi sung huyết, trên võng mạc phảng phất như bị che lấp một tầng sương.
Tôi chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng Agaras bị mấy đoạn xiềng xích trói lại thong thả uốn lượn đi trước, gần mười hải tặc thét to, phải hợp lực mới có thể kéo được cái đuôi cá dài nặng của hắn lên chiếc cầu, tựa như đang đối đãi với một con thú sắp bị giam giữ trong đoàn xiếc thú vậy.
Loại sinh vật có bản tính cao ngạo và hung mãnh này, hiện tại lại tùy ý bị xích sắt trói buộc như nô lệ, có lẽ hắn vốn dĩ có năng lực dễ dàng tránh thoát, nhưng hiện tại cũng phải rơi vào tình cảnh bị vây khốn này.
Một cảm giác khó chịu nặng nề đè xuống đầu tôi – tôi vốn không nên xúc động xin Agaras giúp đỡ, bất luận tập tính của hắn có giống với con người đến thế nào, thì chung quy hắn vẫn chỉ là dã thú, hắn và chúng tôi thuộc về hai thế giới quần thể khác nhau, sao tôi có thể cuốn hắn vào tranh chấp của con người! Tôi thật là hồ đồ! Vì chuyện này Agaras sẽ càng nhận định tôi là bạn tình của hắn, mà hành vi của tôi cũng tương đương với gián tiếp thừa nhận điểm này.
Tôi đã làm gì thế này! Đây đâu phải là chuyện mà một nhà sinh vật học đủ tư cách sẽ làm!
Thế nhưng…… Cho dù có cơ hội trở lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy, bởi vì con người trong lúc nguy nan luôn theo bản năng dựa vào kẻ mạnh hơn, cho dù có là đàn ông đi chăng nữa.
Tôi tự giễu nghĩ, tâm tình mâu thuẫn siết chặt nắm tay, trí óc hỗn loạn không chịu nổi như lọt vào bão táp, thân thể đau đớn lại khiến tôi không rảnh chú ý đến những thứ khác, ngay cả hô hấp thông thuận cũng trở thành một loại hi vọng xa vời.
Tôi bắt đầu vô ý thức đảo hai mắt, trí óc dần dần tan thành từng mảnh, cả người giống như đạp trên một tầng mây hư ảo, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên không thật, thính giác phảng phất như rời khỏi thân thể, còn tôi trở thành khán giả ngồi xem một bộ phim câm đen trắng thật dài.
Tôi biết bản thân đã ở gần trạng thái chết.
Đột nhiên, thân thuyền rung lên kịch liệt, cơ thể của tôi hình như bị Henry buông ra, cả người mất trọng tâm ngã xuống boong tàu, đầu va đập đau nhức khiến tôi miễn cưỡng mở hai mắt ra, mơ mơ hồ hồ thấy có vài người giống như đang kéo co lôi Agaras về một phía, đuôi cá thật dài của hắn lại xuyên qua vô số đôi chân đến trước mặt tôi.
Có lẽ là bị bản năng thúc giục, tôi dựa vào một tia khí lực cuối cùng còn sót lại, siết chặt vây đuôi của hắn.
“Ném con quái vật này vào khoang đáy, mau!” Tai tôi đột nhiên nghe lại được âm thanh, mấy tên hải tặc kia lớn tiếng thét to, tôi thấy được bóng dáng Agaras đột nhiên biến mất khỏi boong tàu, giây tiếp theo cơ thể tôi cũng bị kéo thật mạnh lên, bất ngờ không kịp phòng bị ngã vào cửa động tối đen, chìm vào một bể nước sâu đến ngang eo.
Thân thể va chạm đau nhức khiến tôi thoáng chốc đầu váng mắt hoa, sóng nước bị hất văng lập tức đẩy cơ thể tôi đến góc tường.
Dòng nước lạnh lẽo kích thích miệng vết thương, gợi lên từng đợt đau nhức tê tâm liệt phế.
Nhưng loại kích thích này lại khiến tôi lập tức thoát khỏi trạng thái hỗn độn sắp chết.
Tôi sờ soạng đỡ lấy vách tường, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, nhìn lên phía trên, Trong đôi mắt đã tan rã mơ hồ trông thấy bóng dáng vài người đang nhìn xuống từ trên cao.
“Này, nhốt bọn chúng cùng nhau, không có vấn đề gì chứ!”
“Đương nhiên.
Thằng nhóc kia là thuần dưỡng viên của con quái vật này, có nó ở đó, con quái vật này sẽ không nổi điên, dù sao nhìn bộ dáng đó, nó cũng không chịu được mấy tiếng trong thủy lao đâu, nếu chết rồi còn có thể làm thức