Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sự tình đã phát triển nhanh đến mức khiến người ta không kịp trở tay, lúc này tôi mới giật mình phản ứng lại, cầm chặt cánh tay Agaras, kêu về phía hai người bọn họ.
“Stop! Stop!”
Chết tiệt, hai gã đó điên rồi sao, rơi vào tình cảnh giam cầm này rồi mà còn muốn đánh nhau ngươi chết ta sống!
Gân xanh trên trán đều nổi hết lên, nhưng tôi vẫn cố gắng khiến bản thân duy trì một chút bình tĩnh, bởi vì tôi là liều thuốc trung hòa duy nhất có thể ngăn cản trận chém giết này bùng nổ.
Tôi thậm chí không thèm để ý đến quần áo bản thân không chỉnh tề, kích động đứng lên, vẫy tay, ra vẻ thoải mái khuyên giải.
“Này, này, hai người anh em… Nghe đây, hãy nghe tôi nói, hiện giờ chúng ta hẳn là nên ở cùng một bên, có nợ nần gì sau này hẵng tính, giải quyết mấy gã bên trên kia trước có được không?”
Đáp lại tôi là một mảnh trầm mặc đáng sợ.
Tố chất tâm lý của tôi cũng không quá tốt, lúc này quả thực có loại cảm giác lo lắng đề phòng giống như trời cao đang rơi xuống đột nhiên ngừng lại.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nhìn lướt qua Rhine, anh ta không có động tĩnh, gắt gao ẩn núp ở đằng kia, mang theo một loại thần thái cực kỳ không cam tâm của kẻ thất bại.
Rhine bị thương không nhẹ, anh ta là người thông minh, anh ta nhất định cũng hiểu rằng bản thân xúc động đối kháng với sức mạnh của nhân ngư là chuyện lỗ mãng sai lầm, tôi không lo anh ta sẽ tiếp tục công kích lần nữa, thế nhưng nếu là Agaras, thì không nhất định, hắn muốn giết chết Rhine có lẽ không chỉ bởi vì quan hệ của tôi, mà còn vì trước đây Rhine đã từng một lần dùng đạn gây mê bắn hắn bị thương, loài thú có chỉ số thông minh cao nhất định cũng là một sinh vật hay ghi thù.
Một khi bọn họ đánh nhau, sẽ chỉ giúp hải tặc ngư ông đắc lợi, đợi lát nữa bọn họ nghe thấy động tĩnh bắn mấy phát súng xuống, không gì có thể vãn hồi được.
Ngay khi tôi bất an tự hỏi bản thân nên khuyên giải bọn họ như thế nào, đuôi cá của Agaras đột nhiên vung lên khỏi mặt nước, vây đuôi sắc bén kia tựa như lưỡi đao nháy mắt bổ xuống đỉnh đầu Rhine, Rhine lắc mình tránh đi, nhưng vẫn bị gợn sóng chấn động đẩy đến một bên, đuôi cá lại không chịu buông tha tiếp tục dồn ép, Rhine có thể sắp vong mệnh ngay tức khắc!
Khoan đã! Trong sự kinh hãi, tôi theo bản năng nhào lên phía trước, ôm chặt lấy cái eo mềm dẻo khỏe mạnh của Agaras từ sau lưng, rống to lên một tiếng.
“Dừng lại, Agaras!”
Động tĩnh trong nước chợt dừng lại.
Thanh âm trầm thấp rung động xuyên qua tấm lưng rộng lớn kia truyền đến màng tai tôi.
“Why?”
Tôi sửng sốt một chút, bởi vì trên thực tế tôi không hề dự đoán được con mãnh thú dã tính khó thuần hóa này sẽ nghe theo sự ngăn cản của tôi.
Tôi kinh hồn táng đảm như ghìm ngựa trước vực sâu, một mực liều mạng ôm sát lấy cơ thể khỏe mạnh tinh tráng có thể bộc phát ra lực sát thương kinh người bất cứ lúc nào của Agaras, chỉ sợ vừa buông tay hắn sẽ lập tức đại khai sát giới.
“Bởi vì… Tao…” Tôi nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu nảy ra một câu trả lời vớ vẩn đến cực điểm, thế nhưng lại là thuốc trấn định hữu hiệu nhất vào lúc này, ma xui quỷ khiến thế nào lại bật ra khỏi miệng.
“Tao là của mày… Không phải Rhine, mày không cần phải giết chết anh ta.”
Tôi vừa nói lời này ra khỏi miệng, toàn thân liền không nhịn được nổi đầy da gà, âm thầm oán giận: Ôi fuck, tôi đang nói mấy thứ ghê tởm gì thế này, quả thực nên cắt đầu lưỡi mình đi!
Thế nhưng cơ thịt bị siết chặt giữa cánh tay của hắn thật sự thả lỏng xuống, vây đuôi treo trên đỉnh đầu Rhine cách đó không xa cũng thu vào trong nước.
Đuôi cá thật dài quấy lên một đường rãnh sâu, lộn ngược lại cuốn lấy hai chân tôi, lập tức nâng cơ thể của tôi lên, kéo tới trước mặt hắn.
Agaras nhìn xuống tôi, lông mày hắn nhếch lên cao cao, trên mặt treo một loại thần tình của kẻ thắng cuộc, môi mỏng hé ra.
“Prove it… to me.” [Chứng minh cho tôi.]
“How…?”
Tôi thật sự không đuổi kịp cảm xúc biến hóa nhanh chóng như mưa rào vụt qua của hắn, đầu lưỡi vừa phun ra một chữ, cằm đã bị siết chặt, bàn tay ướt đẫm nâng mặt tôi lên cao, bắt tôi ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn không coi ai ra gì cúi đầu đến gần tôi, đôi môi còn nhiễm vệt máu đỏ sậm hé ra, đầu lưỡi như có như không phất qua má tôi, đôi đồng tử sâu hút nhìn chằm chằm vào mắt tôi, dường như đang thử thành ý của tôi.
Tôi nín thở, toàn thân cứng đờ, mùi hương kỳ dị ập vào mặt gần như hun tôi đến hôn mê.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy lực từ trường mang theo trên người Agaras là một sự tồn tại rất chân thực, dường như đã hoàn toàn biến thành bản chất.
Tất nhiên là tôi cũng vô cùng để ý đến sự sống chết của thầy hướng dẫn quen biết đã ba năm, thế nhưng điều khiến tôi khó chống đỡ nhất lúc này lại không phải là uy hiếp của Agaras, mà hoàn toàn ngược lại… Tôi cảm thấy bản thân đang bị hắn dụ dỗ.
Nói một cách chính xác hơn, là mê hoặc.
Thứ dã tính không ngừng thay đổi của hắn đang ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi, bởi vì tôi không đoán được suy