“Hả?” Lafare hoang mang trừng mắt nhìn tôi, tạm dừng một lát, “Cái gì… Cậu?”
Tôi giật giật môi, lại không nói được câu gì, chỉ biết cứng ngắc lắc lắc đầu, thở ra một hơi thật dài.
Hắn không biết khúc mắc giữa tôi và Agaras, cho nên hiển nhiên cũng không rõ hàm nghĩa của lời tôi vừa buột miệng thốt ra.
Dù sao nếu liên kết hết tất cả những chuyện này lại là logic kỳ quái cỡ nào chứ, bởi vì ông nội tôi vào năm giáo sư Wei Nuoge Reid còn trẻ cũng mới chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, khi đó hoàn toàn chưa có sự tồn tại của tôi, ông ấy hứa hẹn với Agaras là thủ lĩnh lúc đó một lời hứa không biết có thể thực hiện được hay không – coi cháu nội ông ấy khi đó vẫn còn chưa ra đời làm “chi phiếu” để trả giá.
Đáng chết, chuyện này thật là vớ vẩn biết bao nhiêu chứ!
Cũng chỉ có mình tôi tin tưởng việc Agaras đột nhiên xông vào cuộc đời tôi chính là tiền nhân hậu quả bánh răng vận mệnh, mặc dù, tôi cũng không muốn thừa nhận.
Tôi tuyệt đối không muốn tin tưởng vào suy luận của tôi.
Tôi đoán có lẽ lúc ông nội tôi hứa hẹn như vậy đầu óc có hơi mơ màng, có lẽ lúc ấy ông đang xúc động bất kể hậu quả, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ mang đến ảnh hưởng lớn thế nào đối với tôi trong tương lai, mà tôi cũng không có cách nào đi trách cứ một người thân đã qua đời — Tôi còn nhớ rõ khi còn bé ông ấy đã yêu thương tôi biết bao nhiêu.
Ông ấy thường mang tôi đi câu cá, phiêu lưu, cắm trại dã ngoại, khiến toàn bộ thời thơ ấu của tôi đều vô ưu vô lự trôi qua bên bờ biển, cho tới bây giờ, mỗi khi nhìn ngắm đại dương, tôi vẫn sẽ nhớ tới tiếng cười to hiền lành sang sảng của ông, còn có bàn tay hiền hậu vuốt ve đầu tôi, tất cả những điều đó đều lắng đọng tại nơi sâu nhất trong lòng tôi khiến tôi không thể lãng quên.
Thậm chí ông ấy còn sắm cả vai trò cha tôi.
Tôi không tin tất cả những hành động đó đều là để thực hiện lời hứa ông ấy từng ưng