Agaras quả thật vô cùng quen thuộc với đường nước ngầm ở Venice.
Hắn cõng tôi, tự do bơi qua bơi lại trong mê cung tối tăm này, đối mặt với mỗi góc quẹo và lối rẽ đều không chút do dự, giống như một chú cá điêu luyện sinh ra từ đường nước ngầm.
Bởi vậy có thể tưởng tượng được, hắn thường xuyên qua lại ở trong này, biến nơi này thành con đường bí mật của hắn, dùng để che giấu bộ dáng sau khi biến dị và hình thái thân thể không ổn định của hắn.
Nặng nề di động ở trong nước, tôi dõi theo mặt sau lỗ tai dần dần thành hình của hắn, tư duy của “Dessaro” theo quán tính nhảy ra từ dưới lớp ngụy trang của “Dert”, tôi không kìm nén được bắt đầu tự hỏi hắn làm thế nào để cải biến đặc thù thân thể của mình: Thông qua tự phát cải biến cấu tạo gen của mình từ trong ra ngoài sao? Hoặc là hắn trùng hợp lấy được thuốc thử hóa học nào đó từ xác thuyền chìm của đám Nazi, sau đó sử dụng để đạt được biến dị? Khả năng trước hay khả năng sau đối với lĩnh vực sinh vật học hiện nay mà nói, đều là chuyện không thể tin được, nhưng đặt ở trên người một sinh vật ngoại tinh như Agaras, hình như cũng không phải là không thể thực hiện, cũng không chuyện gì là hắn không làm được.
Tôi muốn dùng những lý luận mình học được đưa ra một phân tích hợp lý, nhưng cuối cùng vẫn không thể cho ra một kết luận, lúc này tư duy mới quay lại vấn đề trong hiện thực, bắt đầu cân nhắc.
Về những chuyện Agaras trải qua trong hai năm này, suy đoán hợp lý nhất là, sau khi hắn biết được bào tử bị Korov lấy đi từ đống thuyền chìm của Nazi mang đến giao dịch cho mafia, liền vẫn ẩn núp tại đây.
Lấy chỉ số thông minh cao của hắn và lực sát thương trời sinh của nhân ngư, ở trên địa bàn nước sôi lửa bỏng bị mafia khống chế này lấy được sự tán thành của bọn họ cũng không phải việc khó.
Hắn lấy thân phận “sát thủ Roy” thuận lợi trà trộn vào trong tổ chức mafia, làm việc cho bọn họ thu lấy tín nhiệm, để tương lai có thể từ giao dịch giữa đám mafia và “công ty Đức” trong miệng bọn họ, đoạt lại toàn bộ bào tử của nhân ngư.
Về phần, cái gọi là người tình như tôi vừa nghe, chỉ cần nhìn tình trạng không thể để lộ nửa người dưới trước mặt người khác của Agaras, có thể phán đoán được đây chỉ là lời nói vô căn cứ, hơn phân nửa là một chút phóng viên thích tạo cho mafia một ít hương diễm bịa đặt ra.
A, giáo mẫu trẻ tuổi xinh đẹp và chàng kị sĩ sát thủ anh tuấn của mình, có ai không thích nghe chứ?
Mẹ, gặp quỷ, dù sao tôi không cảm thấy hứng thú chút nào.
Đúng là nhàm chán cực độ.
Tôi âm thầm oán giận, trong đầu không khỏi nhớ lại ánh mắt mà Lixiyadi nhìn hắn, nhịn không nổi trợn trắng mắt, không tự giác ôm sát cần cổ hữu lực thon dài giấu dưới mái tóc dày của Agaras, ghé vào tấm lưng rộng lớn của hắn như một chú mèo.
Mà con cá to lớn này thì hơi nâng thân thể lên một chút, khiến tôi nằm sấp càng thoải mái.
Tôi đặt đầu gối lên xương sống trên lưng hắn, thầm nghĩ điều này cũng có thể giải thích lý do vì sao hắn chưa tới tìm tôi: Hăn đang thực thi kế hoạch tinh vi của mình để đoạt lại bào tử của nhân ngư.
Cho nên, hiển nhiên trong hai năm qua hắn không thể phân thân bận tâm hướng đi của tôi, khiến tôi gần như tưởng rằng hắn đã hoàn toàn biến mất.
Hút hút cánh mũi, bắt lấy mùi hương kỳ dị phát ra từ sau tai hắn giấu thật sâu vào lồng ngực, loại cảm giác mất mát vừa rồi cố gắng áp chế dưới đáy lòng lại phồng lên trong màng phổi, ngũ tạng lục phủ chua xót như vừa uống nguyên cả một bình blueberry bị hư.
Tôi không tiếng động co rút khóe miệng, cười khổ phân tích, có lẽ trên thực tế, cẩn thận ngẫm lại, tầm quan trọng của tôi đối với Agaras bất quá cũng chỉ tương đương với một thể bào tử phân tán trong đó.
Hắn bảo vệ tôi, tìm kiếm tôi, có lẽ xét cho cùng, đều là bởi vì trong thân thể tôi có DNA của hắn, tương đương với một hậu duệ của hắn [Đương nhiên, kết hợp với tình huống thực tế mà nói, tôi có thể là một hậu duệ thích gây sự nhất, khiến hắn trở tay không kịp].
Dessaro mày cũng không có lý do gì để cảm thấy bất mãn, không phải sao?
Đây chính là thiên tính và sứ mệnh của thủ lĩnh nhân ngư, giống như vương giả của bất cứ một quần tộc nào vậy.
A, chết tiệt, có phải tôi đã nghĩ quá xa rồi hay không…
“Dessaro…” Agaras đột nhiên lên tiếng, kéo tư duy từ Venice chạy như điên đến châu Phi của tôi trở về.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, lỗ tai dán vào mũi tôi: “Em suy nghĩ gì vậy?”
“Anh.” Tôi theo bản năng bật thốt lên, sau đó vì câu trả lời thất thần của mình mà thiếu chút nữa sặc một ngụm nước trong đường ngầm, “Tôi là nói biến hóa của anh… cùng những việc đã trải qua, thật sự khiến tôi có chút giật mình.”
“Em…… sẽ có cơ hội hiểu rõ.” Agaras quay đầu lại, ý vị thâm trường cười một chút, âm thanh vang vọng thật xa trong con đường tăm tối.
Nói thật tôi không quen lắm với việc nghe người ta nói ngôn ngữ của cá, loại ngôn ngữ phát âm còn thô ráp hơn cả tiếng Nga này nói cái gì cũng như đang niệm chú ngữ thần bí nào đó, hơn nữa tiếng nói trầm thấp của hắn rất có lực uy hiếp [xin hãy tưởng tượng một chút hiệu quả khi Olof cầm microphone nói bên tai bạn], luôn có thể khiến tôi sững sờ tại chỗ.
Tôi gật gật đầu, tay bị hắn năm lấy vòng đến bên hông, bỗng nhiên mang theo tôi tăng tốc trong nước bơi về phía trước giống như khi ở hình thái nhân ngư, con đường ngầm lúc này cũng dần dần sáng sủa, vách đá bốn phía trở nên rộng rãi, chúng tôi lập tức ẩn càng sâu vào thủy đạo.
Ngọn đèn màu ấm loang lổ chiếu xuống đỉnh đầu chúng tôi, mông mông lung lung trong nước, giống như cất giấu một mảng nắng chiều.
Trụ cầu lướt sát qua xung quanh tôi giống rừng rậm thủy sinh bên bờ biển, bóng thuyền thoáng qua trên đỉnh đầu giống như từng phiến mây bay, bị giọt nước rơi xuống đánh tan, phảng phất như đặt mình trong mộng.
Không ai có thể thấy chúng tôi, hệt như trên mặt nước là một thế giới, còn dưới nước lại là một không gian hoàn toàn khác, một ảo cảnh bí ẩn chỉ thuộc về tôi và Agaras.
Tôi không tự chủ được siết càng chặt vòng tay trên eo hắn.
Hắn ôm lấy tôi, bắt đầu bơi lên phía trên, bới vào trong cây cột của một công trình kiến trúc, cuối cùng tiếp cận tấm ván gỗ trên đỉnh chóp, vươn cánh tay hữu lực ra đẩy, một cánh cửa giống như cửa cabin bị nhấc lên, toàn bộ quá trình vô cùng lưu loát, xem ra đây chính là chỗ ở của hắn ở Venice.
Nó mang bộ dáng của một biệt thự, cửa lớn hướng về phía kênh đào bị một cái khóa sắt khóa lại, nếu chúng tôi không đi qua từ cửa ngầm dưới đáy nước, thì không có khả năng vào được.
Thế nhưng hiển nhiên đây không phải phòng ở chính hắn mua, cửa kính của căn biệt thự vỡ tung tóe, bên trên dán giấy niêm phong, bên cạnh cửa sổ có một bảng hiệu cũ kỹ bằng gỗ giắt ngang — Sở nghiên cứu sinh vật thủy sinh Venice.
Thoạt nhìn như đã bị vứt xó rất lâu.
Cho dù biết rằng sở nghiên cứu thủy sinh này quả thật có điều kiện sinh hoạt thích hợp cho Agaras, cằm tôi vẫn muốn rớt xuống dưới, khoa tay múa chân: “Sở nghiên cứu sinh vật… thủy sinh? Anh, một nhân ngư lớn như vậy, dài như vậy… Ách, còn là thủ lĩnh, cứ như vậy kiêu ngạo ẩn thân trong sở nghiên cứu sinh vật thủy sinh sao? Tại sao anh không dứt khoát đến chợ bán sản phẩm thủy sản luôn đi? Không nhìn ra anh còn là kẻ rất hài hước đấy.”
“Con cá” kia nheo mắt nhìn tôi, dường như suy nghĩ xem bốn chữ “sản phẩm thủy sản” này của tôi có phải đang hình dung hắn hay không, tôi chế nhạo nhún nhún vai, tỏ vẻ chính là ý này, cũng nhếch nhếch đầu ngón ay, làm một động tác cá cắn câu.
Tôi nghĩ hành động này nhất định sẽ cực kỳ mạo phạm đến tôn nghiêm thủ lĩnh của hắn, nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn làm vậy, cho dù tôi biết tôi sắp gặp tai vạ đến nơi.
Những chuyện ngay sau đó liền nghiệm chứng dự cảm của tôi, hắn bỗng nhiên bóp chặt eo tôi, đặt tôi lên trên ván cửa, cúi đầu, môi như uy hiếp để trên mũi tôi: “Dessaro… Em khiến tôi……” Hắn nuốt một ngụm nước miếng, trong đôi mắt hẹp dài ẩn ẩn dấy lên một ngọn lửa âm u mị nhân, cổ họng trượt động khàn khàn nói nhỏ: “Em thật sự khiến tôi…”
Bàn tay của hắn sờ nắn lưng tôi qua lớp bao tay, theo xương sống trượt xuống xương cụt, lòng bàn tay bóp lấy mông của tôi, eo hông gắt gao để giữa hai chân tôi, cho dù bị một tầng vải dệt áo gió thật dày ngăn trở, tôi vẫn cảm thấy thứ kích thước kinh người nào đó của hắn đã cứng rắn, đang chọc chọc lên bụng dưới của tôi.
Trái tim tôi nhảy loạn lên ở trong lồng ngực, hô hấp có chút không thuận, nhưng tôi vẫn cố gắng duy trì thái độ bình tĩnh: “Tôi muốn biết… Rốt cuộc tôi có ý nghĩa gì đối với anh, Agaras? Một hậu duệ kéo dài huyết mạch của anh, một vật dẫn gen sao?”
Khi nói ra những lời này trái tim tôi co rút đến tê rần, giống như đang ép mình lột ra một chân tướng tàn nhẫn nào đó.
Agaras thu lại ý cười, như có chút đăm chiêu nhìn vào hai mắt của tôi, dường như đang