Nam Thành sau một tuần thời tiết đẹp thì đột nhiên có bão tuyết, tuyết
rơi rất dày, các trường trung học, tiểu học và nhà trẻ đồng loạt được
nghỉ học.
Đây thực sự là niềm hạnh phúc đối với bọn trẻ.
Chu Tự Hằng sướng lắm, như vậy thì cậu có thể ngày ngày chơi với Minh
Nguyệt rồi, còn có thể nghịch tóc của Minh Nguyệt, loay hoay làm vài
kiểu tóc khác nhau.
Cậu rất để tâm đến chuyện buộc tóc, còn rất
nghiêm túc đến học hỏi mấy cô giúp việc, chỉ trong một tuần mà
cậu đã buộc được mấy kiểu đơn giản cho Minh Nguyệt như là buộc hai bên,
tết đuôi sam.Cậu mua cho Minh Nguyệt rất nhiều cặp tóc và váy xinh,
đưa cô bé đến nhà trẻ, sau đó trịnh trọng giới thiệu với các đàn em:
“Đây là vợ của anh, chị dâu của các em.”
Các đàn em ôm quyền cúi người chào: “Chúng em chào chị dâu ạ!”
Minh Nguyệt da trắng nõn, cô bé trợn tròn mắt, cực kỳ ngưỡng mộ Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng đút hai tay vào túi quần jeans, hết sức hài lòng.
Tuy đều là trẻ con, nhưng Chu Tự Hằng lại có dáng dấp đàn anh hơn cả, lúc
nghe cậu bé nói, mấy đứa bé hơn mặt mũi đều rất nghiêm túc, môi mím chặt lại.
Chu Tự Hằng còn thường đeo kính râm, mặc áo len đen áo khoác đen và quần đen luôn, lúc bước đi trông vô cùng oai vệ.
Cậu rất muốn chải tóc hất ra sau, nhưng nhúm tóc trên đỉnh đầu rất bướng,
làm thế nào cũng không chịu xẹp xuống, cậu đành mặc kệ vậy.
Năm
1985, bộ phim “Bến Thượng Hải” được phát sóng, sau đó còn chiếu đi chiếu lại nhiều lần.Câu chuyện của nhân vật Hứa Văn Cường và Phùng Trình
Trình tạo nên tiếng vang một thời, đừng nói đến Chu Tự Hằng đi bắt chước tác phong trong phim, mà ngay cả bố cậu bé là Chu Xung cũng học tập
kiểu ăn mặc của Hứa Văn Cường.
Chu Tự Hằng không xử lý được cái đầu của mình, nên lại ra tết tóc hai bên cho Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt có đôi mắt to, lông mi dài, lúc tết tóc cho cô bé xong, Chu Tự
Hằng thầm nghĩ, vợ của mình còn xinh hơn cả Phùng Trình Trình ý chứ!
(Editor: Nhân vật này trong phim cũng tết tóc hai bên, nên Hằng Hằng muốn
“cosplay” cho mình và Tiểu Nguyệt Lượng giống hai người trong phim
đó! :v)Tuy hơi ngượng nhưng cậu vẫn chân thành khen ngợi
Minh Nguyệt: “Em yên tâm, anh sẽ không học theo Hứa Văn Cường đâu, sau
này anh sẽ cưới em về làm vợ.”
Mấy đứa trẻ nghe xong liền ồn ào hô lên: “Hôn đi! Hôn đi!”
Chu Tự Hằng hơi nhăn mặt, sau đó nghiêng đầu hướng về phía Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt vẫn chỉ toàn xem phim hoạt hình thôi, nào biết Hứa Văn Cường là
ai, chẳng qua cô bé cảm thấy mái tóc của mình được tết rất đẹp, cho nên
mới chu môi thơm Chu Tự Hằng một cái.
Chu Tự Hằng sung sướng lắm, lập tức móc tiền trong túi ra, đưa cho đám đàn em đi mua đồ ăn vặt.
Nam Thành tuyết rơi, Chu Tự Hằng được nghỉ ở nhà, trợ lý của Chu Xung
mang một thùng sữa đến cho cậu bé, Chu Xung đã đi Hải Nam công tác, vì
lại có việc nên không thể trở về nhà đúng ngày.
Chu Tự Hằng cảm
thấy hơi mất mát chút xíu, nhưng lại nghĩ trong nhà không có ai quản
mình thì càng tốt chứ sao, cho nên lại vui vẻ trở lại.
“Tiểu
thiếu gia có muốn gọi điện thoại cho ông chủ không? Ông chủ rất nhớ cậu
đó.” Trợ lý của Chu Xung chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, vẫn còn rất
trẻ, cho nên cũng rất có kiên nhẫn với trẻ con, anh ta viết số điện
thoại vào giấy rồi đưa cho Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng chỉ cao đến
thắt lưng anh ta, cậu cảm thấy không thoải mái khi phải ngửa đầu lên
để nói chuyện, cho nên liền đứng hẳn lên bàn trà cao, từ trên nhìn
xuống anh trợ lý.
Cậu vốn định nhận lấy mảnh giấy, nhưng lại nghĩ như thế thì không đúng lắm, liền hếch cằm lên nói: “Bố muốn cháu gọi
điện thì cháu phải gọi sao? Mất mặt chết đi được!”
Chu Tự Hằng lại bĩu môi nói tiếp: “Chẳng lẽ bố không thể gọi điện cho cháu sao? Sắp đến sinh nhật của cháu rồi.”
anh trợ lý cao hơn mét bảy, mới vừa bước vào xã hội, anh mặc tây trang
lịch sự, trên trán còn có mấy nốt mụn nhỏ, đây là lần đầu tiên anh đến
nhà ông chủ, căn nhà vô cùng sang trọng và lộng lẫy, sàn nhà sáng lấp
lánh, cái bàn thì màu vàng rực rỡ, đâm ra anh không dám đi lại nhiều,
sợ sẽ làm bẩn sàn.
Chu Tự Hằng đứng trên cái bàn trà làm bằng gỗ
lim đắt đỏ, mặt bàn bị cái dép lông của cậu bé giẫm lên, in hằn mấy dấu
chân trên đó.
anh trợ lý thầm nghĩ, con trai của ông chủ thật kiêu ngạo, không nghe lời mà cũng không hiểu chuyện.
Lại nhìn dáng vẻ hất cằm ngạo mạn của Chu Tự Hằng…
thật không lễ phép.
Con trai của ông chủ cao lớn hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi rất
nhiều.anh lại nhớ đến thùng sữa tươi mà mình đem tới, là hàng nhập
khẩu, anh rất ít khi nhìn thấy, thời điểm này những nhà giàu có hầu như
vẫn chỉ dùng sữa bột thôi, thế mà Chu Tự Hằng đã được uống sữa tươi rồi, chả trách mà lại cao như vậy.
Đúng là không cùng đẳng cấp, anh thầm nghĩ.
Gia cảnh của anh rất bình thường, mỗi ngày đều dậy sớm đi làm, sợ
cấp trên không vừa ý nên phải luôn cẩn thận trong mọi hành động, cố gắng tồn tại được ở cái đất Nam Thành này.
Chu Tự Hằng đút tay vào túi áo, làm bộ lơ đãng liếc nhìn mấy lần số điện thoại ghi trong giấy, âm thầm ghi nhớ trong đầu.
anh trợ lý nói: “Ông chủ gần đây rất bận rộn, buổi tối thường xuyên không được
nghỉ ngơi, nếu muốn biết rõ hơn thì tiểu thiếu gia hãy gọi điện thoại
cho ông chủ nhé.”
Chu Tự Hằng bực bội lắm, cậu giật lấy tờ giấy trong tay anh trợ lý, vo tròn lại rồi ném vào thùng rác, căn góc độ cực kỳ chuẩn.
Cậu nói: “Gọi cái gì mà gọi! không về thì thôi! Cháu ở nhà với vợ cháu, vui lắm!”
Chu Tự Hằng nói xong liền nhảy xuống sàn, giậm chân bước đi thật mạnh lên tầng trên.
anh trợ lý thở dài, chuẩn bị ra về.
Ngay lúc đóng cửa, anh bỗng nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ.
Vì là người trẻ tuổi nên anh không khắc chế được sự tò mò, vừa xoay người
lại thì thấy Chu Tự Hằng đang ngồi trên bậc thang, đầu dựa vào lan can.
Cậu bé tự nói thầm: “Thế mà nói là sinh nhật con bố sẽ ở nhà, sẽ đưa
con đi xem xiếc thú, nói mà không giữ lời gì hết! Chẳng phải bố
hay nói là đàn ông phải trọng chữ tín sao? Việc tết tóc khó như vậy mà
con cũng đã làm cho Tiểu Nguyệt Lượng rồi, mà bố thì lại không về nhà,
Chu Xung, bố khôngphải là đàn ông!”
Cậu bé càng nói càng nghẹn
ngào, còn sụt sịt như sắp khóc, lúc thấy anh trợ lý đang nhìn mình, cậu
bé liền vội vàng lau mắt rồi đứng dậy, tiếp tục giậm chân đi lên lầu.
Căn phòng lớn trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại những chiếc đèn chùm chiếu
xuống sàn đá cẩm thạch, ánh sáng tuy rực rỡ nhưng lại lạnh lẽo đến đáng
sợ.
anh trợ lý nhìn theo Chu Tự Hằng cho đến khi cậu bé bước vào
phòng, dáng vẻ của cậu bé đã không còn hiên ngang như lúc nãy, ngược lại có phần ủ rũ đáng thương.
anh trợ lý trẻ khẽ thở dài đóng cửa
lại, so với ánh sáng nguy nga tráng lệ ở căn hộ cao cấp, thì anh vẫn
thích ánh đèn vàng ấm áp trong những nhà dân bình thường hơn.
Chu Tự Hằng chán nản lắm, cậu bắt Minh Nguyệt hát cho
cậu nghe, cô bé có giọng hát vô cùng trong trẻo, đáng yêu và ngọt ngào.
Chu Tự Hằng cứ muốn cô bé hát đi hát lại, mà loanh quanh cũng chỉ có mỗi bài “Mẹ là người tốt nhất trên đời”.
Minh Nguyệt hát đến lần thứ sáu rồi, hát xong cô bé dựa vào đầu gối Chu Tự
Hằng hỏi: “Chu Chu ca ca, hôm nay anh làm sao vậy? anh không vui à?”“Làm gì có chuyện đó!” Chu Tự Hằng mạnh miệng đáp, “Em mau hát tiếp đi!”
Minh Nguyệt khẽ cắn môi, dùng sức gật đầu.
cô bé vừa mở miệng thì có chuông điện thoại, Minh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì Chu Tự Hằng đã lao ra nghe.
Là Minh Đại Xuyên gọi đến.
Chu Tự Hằng muốn cúp điện thoại ngay lập tức, nhưng thấy Minh
Nguyệt đang nhìn mình, cậu liền hào phóng đưa điện thoại cho cô bé nghe.
“Baba ạ?” Minh Nguyệt vui đến nỗi muốn nhảy lên.
Đầu dây bên kia Minh Đại Xuyên hạnh phúc đáp: “Ừ, baba đây con, Tiểu Nguyệt Lượng có nhớ baba không?”
Minh Nguyệt khua tay múa chân, lời nói có phần không mạch lạc: “Nhớ ạ, thế
baba có nhớ Tiểu Nguyệt Lượng không? Tiểu Nguyệt Lượng rất nghe lời nha, baba có ngoan không?”
“Baba cũng rất ngoan nha.” Minh Đại Xuyên
nghe thấy giọng nói non nớt của con thì vui sướng lắm, “Baba ở đây rất
nhớ con, con ở nhà Chu Chu ca ca có vui không? Ngủ có ngon không?”
Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý mất mấy ngày để thu xếp ổn thỏa ở London, có cơ hội liền gọi điện thoại về ngay.
Minh Nguyệt trả lời tỉ mỉ từng câu hỏi của hắn, còn hỏi ngược lại hắn là bố có ăn ngon ngủ ngon không nữa.
Cách một cái điện thoại nhưng Minh Đại Xuyên cũng có thể hình dung ra dáng vẻ của
con gái đang nhún chân, hai tay ôm điện thoại, gương mặt trắng trẻo, ánh mắt to tròn.
Giang Song Lý chờ sốt cả ruột, bèn giật lấy điện
thoại để nói chuyện với Minh Nguyệt, Minh Nguyệt nghe thấy giọng
mẹ thì cười vui lắm.
Chu Tự Hằng đứng bên cạnh nhìn, phiền muộn vò tóc mình.
“Chu Chu ca ca, anh cũng nói chuyện với baba mama của em đi, baba mama em
cũng nhớ anh lắm đó.” Minh Nguyệt không biết từ lúc nào đã đưa điện
thoại để sát vào tai cậu.
Chu Tự Hằng há miệng, có phần luống cuống: “Con…”
Lúc cậu còn đang chần chừ thì Giang Song Lý đã nói trước, giọng cô rất dịu dàng, Minh Đại Xuyên cũng nói chuyện một chút.
Chu Tự Hằng buồn bã đáp lời.
Cước gọi quốc tế rất đắt, mà cả hai bên đều sẽ bị thu phí, nên nói thêm được một lát thì Minh Đại Xuyên cúp máy.
Minh Nguyệt rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, tiếng hát cũng hay hơn hẳn mọi ngày.
Chu Tự Hằng đứng yên bất động nhìn cái điện thoại.
“Ca ca muốn gọi điện cho chú Chu sao?” Minh Nguyệt ưỡn cái bụng bự đến hỏi.
“không phải!” Chu Tự Hằng tức giận, “Em đừng có mà nói lung tung!”
Minh Nguyệt rũ mắt xuống, lông mi cong dài như cánh bướm, cô bé nhẹ nhàng
kéo vạt áo Chu Tự Hằng: “Vậy thì Chu Chu ca ca, em nhớ chú Chu
lắm, anh có biết số điện thoại của chú không?”
“Tất nhiên là anh biết.” Chu Tự Hằng vỗ ngực, kiêu ngạo đáp, “anh chỉ nhìn thoáng qua cái là nhớ ngay.”
Minh Nguyệt phấn khởi bảo cậu mau gọi điện.
Chu Tự Hằng nghĩ một lát rồi đồng ý.
Cậu vừa bấm số vừa nghĩ, không phải là mình nhớ Chu Xung, mà là cô bé ngốc Tiểu Nguyệt Lượng kia nhớ.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Chu Xung.
Chu Tự Hằng kinh ngạc lắm, lần đầu tiên cậu gọi điện thoại mà người nghe lại không phải thư kí của bố.
Trước đây cậu cũng hay gọi điện cho Chu Xung, nhưng lần nào cũng nhận
về một câu của thư kí: “Tiểu thiếu gia, Chu tổng đang rất bận, một lát
nữa mới trở lại, cậu có việc gì gấp không ạ?”
Cậu thì có việc gì
gấp chứ? Chu Tự Hằng nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, cũng không nói nên lời, đơn giản là cậu muốn Chu Xung dẫn mình đi chơi thôi, mấy lần đều
như vậy, đâm ra Chu Tự Hằng không thích gọi điện cho bố nữa.
Giọng của Chu Xung có phần mệt mỏi, Chu Tự Hằng run cả tay, vội vàng đưa điện thoại cho Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt nói: “Chú Chu, là con ạ, Chu Chu ca ca rất nhớ chú
đó.” nói xong cô bé lại trả điện thoại cho Chu Tự Hằng rồi chạy biến đi.
Chu Tự Hằng cầm điện thoại mà không biết nói gì, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên.
Chu Xung im lặng hồi lâu, sau đó thử dò xét hỏi: “Con trai à?” Giọng hắn khản đặc, cổ họng dường như khô nứt.
Chu Tự Hằng túm tóc mình, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Sau đó hai bố con đều không nói tiếng nào, trong ống nghe chỉ có tiếng thở.
một lúc lâu sau, Chu Tự Hằng mới cúi đầu nói: “Bố, có phải tâm trạng bố đang không được tốt không?”
một câu quan tâm của con trai, khiến cho lòng Chu Xung dậy sóng.
hắn đáp: “không phải tâm trạng bố không tốt, mà bố chỉ đang hơi mệt thôi.”
Nghe thấy điều này Chu Tự Hằng cảm thấy rất ngạc nhiên.Trong suy nghĩ của
cậu, mặc dù bố là người luôn bận rộn, nhưng bố vẫn rất tài giỏi, mặc dù
thường không giữ lời hứa, nhưng vẫn là nam tử hán đầu đội trời chân đạp
đất.
Chu Tự Hằng nói: “Chuyện làm bố mệt chắc phải là chuyện rất quan trọng đúng không?”
Đầu dây bên kia có tiếng hút thuốc của Chu Xung, hắn đáp: “Đúng vậy, rất quan trọng.”
Chu Tự Hằng nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy bố về nhà đi, không có tiền cũng không sao, con sẽ làm chỗ dựa cho bố.”
---
Ngân Nhi: Hai cha con nhà này, cứ làm người ta cảm động
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com