Năm 1994.
Tháng chín, nắng nóng vẫn chưa kéo đi, cho dù đang là sáng sớm thì ngoài trời cũng đã nóng như thiêu như đốt rồi.
Chu Tự Hằng đứng trong nắng buộc tóc cho Minh Nguyệt.
Dù có được cậu chắn nắng cho nhưng Minh Nguyệt vẫn thấy nóng ran, cô bé
tay cầm quạt, ra sức quạt cho mát, lại nghĩ Chu Tự Hằng còn đang nóng
hơn cả mình, cô bé lại giơ quạt ra quạt cho cậu.
“Em tự quạt cho mình là được rồi, anh không nóng.” Chu Tự Hằng từ chối thẳng thừng.
Minh Nguyệt nhìn vào cái gương ở bàn trang điểm, bĩu môi đáp: “Anh mặc toàn đồ đen thế kia, không nóng mới là lạ.”
Chu Tự Hằng cau mày, cốc đầu cô bé một cái: “Đại ca nó phải như thế, đàn ông mặc đồ đen mới chuẩn, em thì biết cái gì!”
Minh Nguyệt rụt cổ lại như con rùa nhỏ, làm mặt quỷ với Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng nhìn qua gương thấy thế thì chỉ hậm hừ, thầm nghĩ người lớn
không thèm so đo với trẻ nhỏ, cho nên dứt khoát bỏ qua cho cô bé.
Đầu tháng này Minh Nguyệt tròn năm tuổi, cô bé đi học lớp một sớm, Chu
Tự Hằng và Chu Xung suốt ngày dụ dỗ cô bé, miêu tả đủ thứ tốt đẹp ở
trường tiểu học cho cô bé nghe.Minh Nguyệt ở nhà trẻ cứ bị mấy thằng
nhóc con trêu ghẹo giật bím tóc, bực không chịu được.
Minh Nguyệt dùng cái đầu nhỏ suy nghĩ mấy đêm liền, hai mắt đỏ lên như
thỏ, cuối cùng cô bé làm nũng với Minh Đại Xuyên, xin được đi học tiểu
học luôn.
Giang Song Lý đang học tiến sĩ ở Anh, Minh Đại Xuyên một mình nuôi con,
công việc thì bận rộn, sau khi suy đi tính lại, cuối cùng hắn đã đồng ý.
Chu Tự Hằng sinh tháng mười hai, đi học muộn, vừa hay có thể cùng học
lớp một với Minh Nguyệt, cậu cảm thấy việc này quả là không thể tốt hơn
được nữa, nhìn Minh Nguyệt yếu ớt thế kia, nếu không có cậu ở bên thì
không biết Minh Nguyệt sẽ còn bị bắt nạt như thế nào nữa!
Minh Nguyệt mặt mũi đáng yêu, thân hình tròn tròn, đôi mắt to, lông mi
dài, lại còn có một cặp má lúm đồng tiền trên hai cái má mập nữa, lúc
cười lên hay lúc xấu hổ đều khiến người ta nhìn mà yêu thương.
Mấy đứa bé trai rất thích bắt nạt cô bé, đến mức làm cho cô bé bật khóc, Chu Tự Hằng vì chuyện này mà phải triệu tập đám đàn em đến vây đánh bọn nhóc kia một trận.
Mỗi lần xử lý xong, Minh Nguyệt đều chạy tới thơm Chu Tự Hằng một cái, làm cho cậu không khỏi tự đắc.
Đồng thời những lúc như thế Chu Tự Hằng cũng cảm thấy rất phiền não, cậu thầm nghĩ Minh Nguyệt cách mình xa quá, phải chăng được học cùng một
lớp thì tốt.
Thế là Chu Xung liền bày mưu tính kế cho con trai, để Minh Nguyệt và Chu Tự Hằng được cùng nhau đi học lớp một.
“Nhưng Tiểu Nguyệt Lượng ngốc như vậy, liệu có theo kịp bài không bố?” Chu Tự Hằng tuy khá bằng lòng nhưng vẫn còn băn khoăn.
Chu Xung thắt lại cà vạt, miệng hút thuốc, vắt chân lên nói: “Không phải còn có con đó sao? Con quan tâm đến em là được mà, em là vợ của con còn gì!”
Hắn phun ra một vòng khói trắng, liếc nhìn Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng thấy bố nhìn mình thì hơi đỏ mặt, nhưng vẫn rất kiêu căng đáp: “Bố nói chuẩn đấy!”
Chu Xung ném điếu thuốc vào gạt tàn, cầm lấy áo vest vắt trên salon, xoa đầu Chu Tự Hằng nói: “Thế nhé con trai, bố đi làm đây, kiếm tiền cho
con cưới vợ đấy!”
Chu Tự Hằng xua xua tay: “Bố đi nhanh đi!”
Thấy con trai vẫn đang nghiêm túc suy tư, Chu Xung không nhịn được cười, cũng không khỏi mềm lòng.
Đứa con trai vừa ngạo mạn vừa ấm áp của hắn! Thật đúng là bảo bối của hắn mà!
Đầu những năm 90, bất động sản ở vùng Hải Nam nổi lên nhanh chóng, Chu
Xung đã bỏ rất nhiều tiền để đầu tư nhà cửa ở đó, thu về được một khoản
rất lớn, cho đến cuối năm ngoái thì bắt đầu có dấu hiệu lắng xuống, giá
nhà cũng thấp đi.
Chu Xung phải từ Quảng Châu đến Hải Nam gấp chính là vì việc này.
Trước mắt hắn có hai sự lựa chọn, một là dừng lại, thừa dịp giá nhà vẫn
còn chưa quá thấp thì bán ra, như vậy sẽ giữ lại được vốn và có thêm
được một khoản nho nhỏ, hai là tiếp tục chờ cho đến khi bất động sản dậy sóng trở lại.
Chu Xung lâm vào tiến thoái lưỡng nan, mấy đêm không ngủ được.
Và cuối cùng cuộc điện thoại của Chu Tự Hằng đã giúp hắn đưa ra quyết định, đó là dừng lại.
Tiền kiếm lúc nào chẳng được, quan trọng là đến ngày sinh nhật của con trai rồi, hắn phải về nhà với con thôi.
Hắn thu xếp để người quản lý ở lại Hải Nam, lần lượt thu lại từng khoản
đầu tư, ngay vào lúc hắn đã xử lý xong thì nhận được tin tức, đó là chỉ
trong một đêm, giá nhà đang từ ngàn vạn bỗng rơi xuống mức thấp kỉ lục,
không có khả năng hồi sinh.
Lúc Chu Xung nhận được tin là buổi tối, Chu Tự Hằng uống sữa xong đã ngủ say, căn phòng vô cùng yên ắng.Chu Xung cúi xuống hôn lên trán con,
trong lòng bộn bề suy nghĩ, nhưng cuối cùng đã bị hắn dẹp đi hết.
Từ đó Chu Xung dập tắt ý định mở rộng thị trường làm ăn, yên ổn tập trung vào bất động sản ở Nam Thành.
Chu Tự Hằng không biết gì về chuyện đó cả, cậu chỉ biết là bố của mình
đã ở bên mình vào ngày sinh nhật, đưa mình đi xem xiếc thú, còn mua cho
mình một mô hình máy bay thật to nữa.
Ngày nào cậu cũng vui vẻ hoạt bát như chú chim nhỏ, gần đây lại càng vui hơn, vì cậu sắp được học chung với Minh Nguyệt rồi.
Ngày khai giảng, Chu Tự Hằng dậy rất sớm, chạy ra gõ cửa nhà họ Minh để
gọi Minh Nguyệt dậy, Minh Nguyệt mơ mơ màng màng dậy đánh răng rửa mặt,
sau đó ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, ngoan ngoãn để cho Chu Tự
Hằng chải đầu tết tóc cho mình.
Cô bé dính lấy Chu Tự Hằng lắm, miệng nói năng cứ ngọt sớt, một tiếng
“Chu ca ca” hai tiếng “Chu ca ca”, làm Chu Tự Hằng tự mãn nhếch môi
cười.
Minh Đại Xuyên nhìn cái chỏm tóc vểnh lên đắc ý của Chu Tự Hằng thì chỉ
muốn đá bay thằng nhóc ra ngoài thôi, nhưng lại tự biết là mình không
thể tết tóc đẹp cho con gái như Chu Tự Hằng nên đành ngậm ngùi cho qua.
Có thể là năng khiếu bẩm sinh, hoặc cũng có thể là do luyện tập lâu ngày mà thành.Sau mấy tháng học tập, Chu Tự Hằng đã có thêm kỹ năng buộc tóc siêu đẳng, chẳng thua kém gì Giang Song Lý cả, từ những kiểu đơn giản
như buộc hai bên, tết đuôi sam, cho đến kiểu đầu công chúa phức tạp đều
không thành vấn đề.
Minh Đại Xuyên tuy rất tài giỏi nhưng đối với chuyện buộc
tóc thì vẫn
không theo kịp được Chu Tự Hằng bảy tuổi, chỉ đành phải để cho Chu Tự
Hằng tiến dần từng bước, đến mức vào tận phòng Minh Nguyệt để tết tóc
cho cô bé.
Minh Nguyệt nhìn mái tóc được tết cầu kì trong gương, cái miệng nhỏ nhắn cười tươi hết cỡ, đợi đến khi hoàn thiện kiểu tóc, Minh Nguyệt mới sùng bái nhìn Chu Tự Hằng, nói: “Chu Chu ca ca, anh thật là giỏi!”
Chu Tự Hằng vênh mặt lên nói: “Đương nhiên rồi!”
Minh Đại Xuyên đứng ngoài cửa hậm hừ không nói được câu nào.
Ăn sáng xong, Minh Đại Xuyên đưa hai đứa đến trường.
Trên đường đi Minh Nguyệt vui vẻ lắm, cô bé cười lên để lộ hai má lúm
đồng tiền xinh xinh, chẳng nghe vào tai mấy lời mà bố cứ dặn đi dặn lại
mãi.
Minh Đại Xuyên có phần khó chịu, hỏi con gái: “Con thích đi học tiểu học đến vậy cơ à?” Bình thường hắn đưa con gái đi đến lớp mẫu giáo thì đâu
có thấy con vui như bây giờ.
Minh Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc, nghiêm túc nói với bố: “Lên tiểu học có nghĩa là Tiểu Nguyệt Lượng đã lớn rồi.”
Nhìn dáng vẻ của con, Minh Đại Xuyên lại hỏi tiếp: “Vậy lớn lên Tiểu Nguyệt Lượng muốn làm gì?”
Lớn lên muốn làm gì ư?
Vấn đề này Minh Nguyệt chưa từng nghĩ tới, mỗi ngày cô bé chỉ mong mình
có thể cao lên thật nhanh, chứ lớn lên rồi thì muốn làm gì, cô bé còn
chưa có thời gian nghĩ tới!
Minh Nguyệt phồng má, không biết trả lời thế nào, cảm thấy hơi buồn một chút rồi.
Chu Tự Hằng đứng ra trả lời giúp: “Lớn lên thì đương nhiên là phải làm
vợ con rồi!” Nói xong cậu còn diễu võ dương oai vỗ ngực mình.
Minh Đại Xuyên tức giận lắm, nhưng hắn vốn là người nghiêm túc nên không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, hít sâu một hơi, hắn nhẹ nhàng nói với
con gái: “Tiểu Nguyệt Lượng, con đừng nghe anh nói linh tinh.”
Ai nói linh tinh chứ!
Chu thiếu gia cũng rất tức giận, đang định lên tiếng phản bác thì Minh
Nguyệt đã nói trước: “Chu Chu ca ca nói đúng rồi, lớn lên con muốn làm
vợ của anh, để anh tết tóc cho con cả đời.” Minh Nguyệt nghiêng đầu,
cười híp mắt nói.
Chu thiếu gia cảm thấy Minh Nguyệt đúng là quá hiểu chuyện, lại tiếp tục hùa theo: “Đúng, anh sẽ tết tóc cho em suốt đời!”
Minh Đại Xuyên không nói nên lời, ai bảo hắn không biết tết tóc, nên không chiếm được tình cảm của con gái chứ!
*
Minh Nguyệt trải qua những ngày tháng rất thoải mái ở trường tiểu học.
Cô bé là học sinh nhỏ nhất lớp, lại có Chu Tự Hằng lớn nhất lớp bảo kê, cho nên không có đứa bé trai nào dám bắt nạt cô bé cả.
Thế nhưng thời gian tươi đẹp đã tan vỡ khi bắt đầu xuất hiện bài tập về
nhà, khuôn mặt tròn mũm mĩm của Minh Nguyệt hóp đi nhanh chóng, má lúm
đồng tiền cũng không hiện rõ nữa.
Cô bé không theo kịp, bài tập làm sai rất nhiều.
Minh Đại Xuyên an ủi con gái: “Con còn bé, chưa kịp làm quen với bài vở, dần dần rồi sẽ làm được hết bài tập thôi con, Tiểu Nguyệt Lượng đừng
vội, bố tin Tiểu Nguyệt Lượng sẽ làm được.” Hắn không phải là người biết nói ngọt, nhưng đối với con gái, hắn có thể thoải mái nói ra những lời
quan tâm ấm áp từ tận đáy lòng.
Minh Nguyệt đang tập viết chữ, cô bé xoa xoa bàn tay nhỏ bé, cắn môi, sợ hãi hỏi bố: “Vậy tại sao Chu Chu ca ca lại làm được hết bài tập ạ?”
Chu Tự Hằng là học sinh giỏi nhất lớp, mặc dù mới vào trường đã đánh
nhau một trận với mấy học sinh lớp ba, nhưng chuyện này hoàn toàn không
ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu trong lòng các thầy cô giáo, ai cũng
cho rằng cậu bé này thông minh nhưng có phần nghịch ngợm mà thôi.
Minh Đại Xuyên gần đây lại càng ghét Chu Tự Hằng hơn, hắn phiền não cầm lấy tay con, giúp con chải đầu.
Mặc dù nói xấu sau lưng người khác không phải chuyện tốt, nhưng Minh Đại Xuyên vẫn không nhịn được mà nói: “Bởi vì anh ý lớn tuổi rồi.”
Minh Nguyệt không hiểu lắm, cô bé đưa tay chống cằm, than thở: “Nếu con cũng lớn tuổi thì tốt quá, Chu Chu ca ca thật là sướng.”
Minh Đại Xuyên nghe xong càng buồn bực.
Cách an ủi của Chu Tự Hằng thì có phần trực tiếp hơn, cậu cầm vở bài tập mà mình đã làm xong từ sớm đưa cho Minh Nguyệt chép, còn khen cô bé:
“Em thật thông minh, biết chép bài của người học giỏi nhất lớp cơ đấy!”
Cậu lại đưa một bông hoa hồng nhỏ là món quà của cô giáo cho Minh
Nguyệt, nói: “Cái này anh có nhiều lắm, sau này sẽ cho em hết!” Nói xong lại khom lưng để Minh Nguyệt thơm một cái.
Minh Nguyệt lo lắng nói: “Nếu cô phát hiện ra em chép bài của anh thì
sao?” Giọng cô bé ngọt sớt, lại có phần tủi thân, lông mi khẽ rung lên.
Chu Tự Hằng rất khí thế vung tay lên nói: “Không làm sao hết, em là vợ
của anh mà, cái gì của anh cũng sẽ là của em, đừng nói chỉ là quyển vở
bài tập này!”
Minh Nguyệt nghe xong lại vui vẻ thơm Chu Tự Hằng một cái nữa, sau đó nhận lấy cuốn vở bài tập.
Chu Tự Hằng sờ lên chỗ Minh Nguyệt vừa hôn mình…
Sao lại thấy ngọt như ăn kẹo hồ lô đường thế nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com