Bố của Minh Nguyệt là một người đàn ông nghiêm túc đứng đắn, hắn thích
nhất là đọc sách, các bộ sách nổi tiếng đều đã từng đọc qua, đặc biệt là thích tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, đã gần 40 tuổi nhưng vẫn có máu “Kiếm khí tung hoành tam vạn lý, nhất kiếm hàn thập cửu châu”, tiếp
đó hắn cũng rất thích đọc tiểu thuyết của Trương Ái Linh, trong sách
có một câu mà hắn đã nói với Giang Song Lý:
“Vừa nghe được một chuyện, rõ ràng không có liên quan gì, nhưng trong lòng vẫn tự nhiên nhớ đến em.”
Lúc đọc câu này, ánh mắt hắn rất nồng nàn tình cảm, năm tháng càng khiến
cho hắn trở nên lãng mạn hơn, có câu gì hay trong sách cũng đem đọc cho
Giang Song Lý nghe.
Mà giờ đây, Chu Tự Hằng lại nói với Minh Nguyệt rằng: “Chỉ cần là chuyện có liên quan đến em thì anh đều biết hết.”
Cậu không có tài khí như Trương Ái Linh, nhưng cũng đủ khiến cho tim Minh Nguyệt đập thình thịch như trống khi nghe thấy câu này.
cô bé đỏ ửng cả hai tai vì xấu hổ, đây là lần đầu tiên Mạnh Bồng Bồng thấy Minh Nguyệt như
vậy, giống như một đóa hoa nở rộ giữa mùa xuân, quay ra liếc nhìn Chu Tự Hằng, dù không hiểu rõ tình hình lắm, nhưng lý trí mách bảo Mạnh Bồng
Bồng nên rời đi.
Chu Tự Hằng cầm lấy tuýp thuốc mỡ trên tay Minh
Nguyệt rồi cho vào túi quần của mình, lại để cô bé ngồi tại
chỗ một lúc, một tay xách hai cái balo.Balo của Minh Nguyệt rất đẹp, cậu cầm một cách rất tự nhiên, thậm chí còn có vẻ huênh hoang tự mãn.
Đứng cạnh cô bé, Chu Tự Hằng quan sát một chút, thấy mi tâm cô bé đã giãn
ra thì mới hỏi: “đã thấy khá hơn chưa?” Cậu lại lấy giấy ăn lau mặt
cho cô bé: “Nhìn cái mặt khóc nhè như mèo này, xấu chết đi được.”
Tuy giọng điệu như thể đang ghét bỏ, động tác lau mặt cũng hơi cứng nhắc,
nhưng cậu lại rất cẩn thận và nhẹ nhàng, sợ lau mạnh quá sẽ làm mặt Minh Nguyệt đỏ lên, nhưng mà…
Minh Nguyệt nhìn Chu Tự Hằng đang toát mồ hôi hột, mái tóc đen ngắn cũng đã ướt nhẹp.
Chu Tự Hằng lau mặt cho Minh Nguyệt, cô bé cũng rất ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn cậu.
Có một giọt mồ hôi dính trên xương quai xanh của cô bé, mà xương quai xanh
của cô bé rất đẹp, tinh xảo giống như được điêu khắc mà thành, mà giọt
mồ hôi kia thì lại như một viên ngọc trân châu vậy.
Có nên lau không?
Tốt nhất là thôi đi…Nhỡ lại không kìm được mà xoa nhẹ thì biết làm sao?
Chu Tự Hằng không có một chút lòng tin nào vào năng lực tự chủ của mình,
cậu phiền não thở dài, định vứt đống khăn giấy đang cầm trong tay đi.
Minh Nguyệt thấy cậu không có ý định tự lau mồ hôi cho bản thân, cô bé liền
cầm lấy tay cậu, dè dặt rút tờ giấy trong tay cậu ra, nói: “anh cúi đầu
xuống.”
Chu Tự Hằng ngây ngốc nhìn cô bé, ngoan ngoãn cúi đầu khom lưng.
Ngoan quá…
Minh Nguyệt giúp cậu lau mồ hôi trên mặt, cậu mở to mắt, gần như không chớp
luôn, cho đến tận khi cô bé lau đến tai mình, lại dời xuống, đụng phải
chỗ nhô ra ở cổ cậu.
Chu Tự Hằng nhạy cảm bắt lấy tay cô bé, ánh mắt trở nên thâm thúy, nhìn vào mà có cảm giác như bị cuốn sâu vào đó.
Cậu chỉ giữ một lúc rồi lại buông ra, lui về sau một bước, một bên
tay không biết để đâu, đầu tiên sờ vào vạt áo một chút, lại sờ ra phía
sau, cuối cùng cho tay vào túi quần.
“Chúng ta về thôi.” Cậu bối rối nói, sau đó xoay người đi.
Lúc đi đằng trước Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng lại không kìm được mà sờ vào yết hầu của mình, lúc tự sờ thì chẳng cảm thấy có gì khác thường cả, nhưng Minh
Nguyệt mới chỉ đụng nhẹ ngón tay vào thôi là cậu đã cảm thấy ngứa ngáy
trong lòng rồi.
Khó chịu chết mẹ đi được…
Nhưng mà, cũng rất thoải mái…
Minh Nguyệt đi đằng sau, khẽ xoa cổ tay mình, lúc Chu Tự Hằng cầm cổ
tay cô bé, cô bé mới thật sự nhận ra được sự chênh lệch về sức lực giữa
nam và nữ.
Cầm trong tay cái khăn giấy có dính mồ hôi của Chu Tự Hằng, bỗng nhiên cô bé nhớ ra được những điều mà mình vốn đã quên.
Sườn mặt của Chu Tự Hằng rất góc cạnh, nhất là phần cằm.
Bên trên môi có một chút lông tơ thưa thớt nhạt màu, còn phần lông mày thì rậm.
Chu Tự Hằng còn có phần yết hầu nhô ra ở cổ, nhưng cũng chỉ nhô một chút xíu thôi.
Cánh tay cậu rất có lực, bàn tay to hơn tay cô bé rất nhiều, chân cũng thế,
lưng và ngực tuy gầy gò bằng phẳng nhưng rất mạnh mẽ, cậu thường chơi
bóng rổ nên làn da bị đen đi một chút so với bình thường.
Những
dấu hiệu này chính là những điều mà Giang Song Lý đã nói cho cô bé về
giai đoạn trưởng thành của nam và nữ.Minh Nguyệt bắt đầu thật sựnhận
thức được, rằng cái người tên Chu Tự Hằng kia, cái người đã cùng lớn lên với cô bé trong suốt gần 13 năm ấy, đã dần dần trở thành một cậu con
trai cao lớn mạnh mẽ rồi.
một cậu con trai kiên cường, kiêu ngạo, nghịch ngợm.
một cậu con trai luôn quan tâm và đối xử dịu dàng với mình.
một cậu con trai luôn ngoan ngoãn nghe lời khi ở trước mặt mình.
Minh Nguyệt bị suy nghĩ cuối cùng làm cho sợ hết hồn, cô bé vội vã trấn tĩnh lại, chậm rãi đi sau lưng Chu Tự Hằng, ánh chiều tà kéo dài cái bóng
của cậu, Minh Nguyệt không dám đi nhanh, sợ giẫm lên cái bóng đó.
Đến giờ tan học, trong bãi bắt đầu có người vào lấy xe, xe của Bạch Dương
lại không có ai đến lấy, xe của cậu ta to nhất ở đây, lốp xe hay bị
nổ, mộthọc kỳ không biết phải thay lốp bao nhiêu lần.
Minh Nguyệt cố gắng nghĩ sang chuyện khác, hỏi Chu Tự Hằng: “Hôm nay Bạch Dương lại uống rượu gì vậy?” cô bé rất quý người bạn này của Chu Tự Hằng.
“Rượu cầu vồng, nó nói là có bảy mùi vị.” Chu Tự Hằng một tay cầm cặp
sách, một tay dắt xe đạp, “Bố của nó đến đón, nói là về nhà sẽ làm cho
nó món thịt kho tàu.”
Có lẽ ngay cả chính cậu cũng không ý thức được là giọng điệu của mình đang thể hiện sự ghen tỵ.
“Vậy còn anh? anh uống gì?” Minh Nguyệt hỏi theo bản năng, nói xong cô bé
rất hối hận, rõ ràng là muốn chuyển đề tài để khỏi nghĩ lung tung nữa,
vậy mà bây giờ lại quan tâm Chu Tự Hằng nữa rồi.
“Dâu tây…Khụ khụ.” Chu Tự Hằng dừng lại, đổi cách nói: “Sữa tươi chứ còn gì nữa.”
Ánh mắt của cậu thành thực hơn cái miệng nhiều, đã nhanh chóng liếc nhìn
ngực Minh Nguyệt rồi, mới chỉ lớn bằng quả dâu tây thôi…
Cậu không kìm được mà chẹp miệng, cảm thấy ly sữa hôm nay uống cực kỳ ngon, phải thưởng cho anh pha chế mới được.
Ngoài trời bỗng nổi gió, Chu Tự Hằng đi tới choàng áo khoác của Minh Nguyệt
lên vai cô bé, nói: “Mặc thêm vào, đừng để bị cảm, cuối tuần còn có cuộc thi múa đấy.”
“Vậy anh cũng phải đi chậm một chút nhé, đừng đâm
vào đá nữa, em vẫn còn đau.” Minh Nguyệt níu chặt lấy áo, rụt rè nói,
cơn đau lúc bị bóng đập vào vẫn chưa hết, sáng sớm còn bị đập mạnh vào
lưng Chu Tự Hằng nữa, nghĩ đến vẫn thấy sợ.Nào có phải cậu không cẩn thận để bị đâm vào đá đâu, là do cậu cố tình đấy chứ!
Chu Tự Hằng lúc này thật sự rất muốn cho mình một cái tát, lại không dám
thừa nhận sai lầm, bèn liếc trộm Minh Nguyệt một cái rồi nói: “Được rồi
được rồi, mau lên xe đi.” Cậu cố tình dùng giọng điệu không kiên nhẫn để che giấu sự bối rối.
Đoạn đường từ trường về nhà lần này, Chu Tự Hằng đạp rất chậm, Minh Nguyệt thì ngồi đằng sau đung đưa chân.
Ở con đường nhỏ bên hồ, Chu Xung mở cửa kính xe ra, châm một điếu thuốc, trừu mến nhìn hai đứa trẻ.
“Về nhà em nói với dì Giang là chườm nóng rồi bôi thuốc nhé, sau đó
xoa nhẹ khoảng ba đến năm phút.” Chu Tự Hằng lấy tuýp thuốc mỡ trong túi quần ra, “Nếu vẫn đau thì…” Vẫn đau thì cậu phải làm sao đây? Chu Tự
Hằng mím môi, nhỏ giọng nói: “Vẫn đau thì nói cho anh biết, để anh nghĩ
cách.”
“Chu Tự Hằng, anh rất chu đáo, nhưng nói nhiều quá đi.” Minh Nguyệt trêu chọc.
Chu Tự Hằng bối rối,
lại mạnh mồm nói: “không nghe lời anh, cẩn thận đau chết em!”
Cậu nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Sao em không nói chuyện thi múa cho cô chú
biết?” Minh Nguyệt lén lút đi đăng kí, nếu cậu mà không nhìn thấy tờ
giấy giới thiệu và danh sách thí sinh dự thi thì e là cũng sẽ bị cô bé
này giấu diếm luôn.
Minh Nguyệt hơi xấu hổ, cô bé xoắn xoắn vạt
áo, nói: “Em…em định để đến khi nhận được giải thì mới nói.anh cũng biết là thành tích học tập trên lớp của em không được tốt lắm mà, bố
mẹ thì lại luôn quan tâm đến em, nếu lần này thi múa mà được
giải thì em sẽ chứng tỏ được rằng mình có năng khiếu về múa, nhưng vì
chưa từng tham gia cuộc thì nào lớn như vậy nên em cũng không tự tin
lắm.”
cô bé nhìn Chu Tự Hằng, trước mặt cậu con trai này, cô bé
có thể thoải mái giãi bày những tâm sự trong lòng: “Nếu không được
giải thì em sẽ coi như không có chuyện này, được giải thì tốt
rồi, sẽ làm cho bố mẹ vui mừng và bất ngờ.”
Chu Tự Hằng nhếch môi cười.
Ngón tay trắng trẻo của Minh Nguyệt lôi kéo mép váy: “Bố mẹ em đều rất bận
rộn, ngày nào cũng phải lo toan nhiều chuyện, nếu em nói với bố
mẹ thìsẽ làm bố mẹ bận rộn hơn.Thay vì để bố mẹ cùng mình lo nghĩ về
cuộc thi, thì em muốn được tự mình gánh vác hơn.”
“Bây giờ em có anh rồi.” Chu Tự Hằng nói.
“Đúng vậy, em có anh rồi.” Minh Nguyệt gật đầu, làm nũng: “Nên anh đừng nói cho bố mẹ em biết nhé, được không?”
Chu Tự Hằng từ trước đến nay luôn đáp ứng hết mọi yêu cầu của Minh Nguyệt,
huống hồ chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, cậu không cần nghĩ mà gật đầu
luôn.
Minh Nguyệt cười híp mắt: “Cảm ơn Chu Chu.” cô bé nhận lấy cặp sách từ trong tay cậu, giống như con chim nhỏ mà chạy vào nhà.
Chu Tự Hằng nhìn theo bóng dáng cô bé, sau đó huýt sáo một cái rồi dắt xe vào nhà.
Minh Nguyệt có thể thi đỗ vào một trường cấp hai tốt nhất ở Nam Thành,
đó đã là một chuyện ngoài dự kiến, có thể là do Minh Đại Xuyên không tạo áp lực cho cô bé, và bản thân cô bé cũng rất may mắn.Bình thường Giang
Song Lý luôn nghĩ là con gái còn nhỏ nên không theo kịp việc học, lớn
hơn một chút chắc sẽ khá hơn, nhưng thật sự thì Minh Nguyệt không hề
được di truyền sự thông minh giỏi giang như Minh Đại Xuyên, bất luận thế nào thìthành tích học vẫn chỉ ở mức trung bình.Sau khi hỏi ý kiến của
Minh Nguyệt, hai vợ chồng quyết định sẽ cho cô bé theo học múa, dù sau
này nó có trở thành tài lẻ hay nghề nghiệp chính thì cũng là một phương
án tốt cho tương lai của Minh Nguyệt.
Căn phòng rộng nhất của nhà họ Minh chính là phòng tập của Minh Nguyệt, tối nào Giang Song Lý cũng ở đó nhìn con gái luyện tập, Minh Đại Xuyên thì cuối tuần luôn là người
đưa con đến lớp học, dù nắng mưa thế nào cũng không quản ngại.Minh
Nguyệt trở nên tốt đẹp như vậy, cũng chính là nhờ công dạy dỗ và quan
tâm của bố mẹ mà thành.
Minh Nguyệt chưa bao giờ nói, nhưng Chu Tự Hằng biết là cô bé rất yêu bố mẹ của mình.
cô bé chưa bao giờ giấu bố mẹ bất cứ chuyện gì, đây là lần đầu tiên.
Chắc là cô bé mong nhận được giải thưởng lắm, vì như thế bố mẹ cô bé sẽ rất vui.
Bỗng dưng Chu Tự Hằng nghĩ đến Chu Xung.
Vừa nghĩ cậu vừa vô thức quay người lại, lập tức nhìn thấy bố của mình ở đằng kia.
Chu Xung bị con bắt gặp thì sửng sốt một lúc, còn bị sặc khói thuốc, nhanh
chóng mở cửa xe ra, đứng thẳng người, chỉnh trang lại trang phục, có lẽ
vì quá bối rối nên vẫn bị ho khan không ngừng: “Bố, không phải bố cố ý
xem các con nói chuyện đâu.” hắn chỉ muốn ngắm con trai mình một chút mà thôi.
Dáng vẻ của hắn lúc nói nhìn rất rụt rè cẩn thận.
Nếu là bình thường thì Chu Tự Hằng nhất định sẽ làm ầm ĩ một trận, nhưng
bây giờ thì không, cậu chỉ bình tĩnh đứng nhìn Chu Xung.
Chu Xung rất muốn biểu hiện tốt trước mặt con trai, hắn cuống quýt chỉnh đốn lại tác phong, người co rúm lại như một đứa trẻ mới làm sai chuyện, tay cầm điếu thuốc cũng giấu ra sau lưng.
Mùi thuốc lá không mất đi được, nồng lên trong gara.
Chu Tự Hằng bỗng giật mình ý thức được, rằng trong hai năm qua, Chu Xung
luôn như thế này, dáng vẻ bối rối khẩn trương, ánh mắt dò xét,
giọng nói cũng rất nhỏ.
Cậu đánh nhau với bạn học, Chu Xung chỉ
quan tâm xem cậu có bị thương hay không, sau khi đưa tiền chữa trị cho
gia đình bên kia, Chu Xung lại không hề mắng cậu, rất nhiều lời
muốn nói rồi lại thôi.
Thi học kì cậu nộp giấy trắng, Chu Xung
tiếp nhận mọi sự phê bình của giáo viên, dáng vẻ luôn mỉm cười chấp
nhận, không ngừng nói: “Chẳng qua nó vẫn chưa hiểu chuyện thôi, sau này
rồi sẽ tốt lên.”
Cậu bùng học đi chơi, Chu Xung chỉ nói: “Tôi tin con tôi chỉ là quá buồn bực trong người nên mới làm vậy thôi, nó nhất
định sẽ không làm chuyện xấu.”
Ở ngoài Chu Xung là một doanh nhân bất động sản hô mưa gọi gió, nhưng ở trước mặt con trai, lại khúm núm như một đứa trẻ.
[Bố mẹ em đều rất bận rộn, ngày nào cũng phải lo toan nhiều chuyện.]
Lời của Minh Nguyệt bỗng vang lên trong đầu.
Vậy Chu Xung có bận rộn không?
Bận chứ, bận hơn Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý nhiều.
Hai vợ chồng họ Minh có một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu, còn Chu
Xung thì lại có một cậu con trai vừa nghịch vừa không hiểu chuyện.
Trong phút chốc, Chu Tự Hằng cứ suy nghĩ mãi, cậu cảm thấy chuyện thi múa của Minh Nguyệt là một dịp khiến cho cậu ngộ ra được rất nhiều điều.
Chu Xung còn đang ho khan, nhưng không có ý định rời đi, trái lại vẫn đứng đó nhìn cậu cười.
Chu Tự Hằng khoác balo lên vai, mất tự nhiên quay người đi.
Chu Xung không kìm được mà thở dài, điếu thuốc đang giấu sau lưng lại được đưa lên miệng.
“Hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe.” Giọng nói của Chu Tự Hằng đột nhiên truyền tới.
Chu Xung giương mắt nhìn, con trai đi rất nhanh, vóc dáng cao lớn lắm rồi,
hai mắt hắn cay cay, đè nén cảm xúc trong lòng, lớn tiếng đáp: “Ừ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com