Giọng của Chu Tự Hằng trong sự réo rắt có thêm chút trầm thấp, cậu rất
vui sướng, niềm vui khó nói được thành lời, thậm chí dúm tóc trên đầu
cũng hiếm khi thấy lay động trước sau như lúc này.
Cậu chống trán vào trán Minh Nguyệt, vì khoảng cách gần nên hơi thở khẽ
phả lên mặt và môi cô bé.Minh Nguyệt không biết là do thời tiết nóng nực của mùa hè, hay là do hơi thở của Chu Tự Hằng đang khiến cho tâm trạng
của cô bé hơi dao động.
Hành lang rất yên tĩnh, tiếng ve kêu từ trong bụi cỏ truyền đến, làm náo động bầu không khí vắng lặng.Từng hơi thở của Chu Tự Hằng khiến cho
màng nhĩ của Minh Nguyệt chấn động, cho đến khi có một cơn gió thổi tới, khẽ làm tốc làn váy bên trong cái áo sơ mi của Chu Tự Hằng thì cô bé
mới bừng tỉnh.
Mọi cô bé đều mong muốn đến ngày trưởng thành, mơ mộng khi lớn lên rồi
thì sẽ có thể mặc những bộ váy mềm thướt tha và đi giày cao gót, nhưng
lúc này Minh Nguyệt lại nghĩ một đằng nói một nẻo, phản bác: “Em vẫn
chưa lớn mà…Em vẫn còn bé.”
Nói xong liền lui về sau một bước.
Cô bé không hề biết rằng dáng vẻ này của mình cực kỳ đáng yêu, khiến cho Chu Tự Hằng cảm thán không thôi.
Da của cô bé rất trắng, da mặt lại mỏng mịn, lúc này hơi thoáng đỏ lên,
răng cắn nhẹ vào môi, ánh mắt vừa vô tội vừa đáng thương, tựa như muốn
khóc, hai cái tay thì bối rối cầm lấy hai ống tay áo sơ mi của Chu Tự
Hằng rồi xoắn lại, nhìn lên trên một chút…
Là hai quả đào nhỏ bé xinh…
Đúng như lời cô bé vừa nói, “Vẫn chưa lớn”, “Còn bé”.
Chu Tự Hằng hay ra vào quán bar, lại toàn chơi cùng đám dân chơi ở Nam
Thành, cũng hiểu mấy chuyện này kia, nhưng không bao giờ có hứng thú tìm hiểu kĩ.Song lúc này nhìn Minh Nguyệt đang quấn áo của mình ở ngang
hông, ánh mắt tội nghiệp nhìn cậu, trong lòng cậu bỗng trở nên dậy sóng.
Cậu rất muốn đi tới đưa tay tìm kiếm hai quả đào của Minh Nguyệt, nhưng lại sợ đùa hơi quá thế sẽ làm cô bé khóc.
Chu Tự Hằng không dám, liền đút hai tay vào túi quần, ngón tay khẽ cựa quậy.
Cậu không nói gì, nhưng Minh Nguyệt có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cậu, đang hướng thẳng vào trước ngực cô bé.
Đã chơi với nhau nhiều năm, Minh Nguyệt sao có thể không biết là cậu
đang nghĩ cái gì chứ, cô bé vội vã xoay người đi về phía cầu thang,
không quên quẳng lại cho cậu một câu: “Đồ lưu manh!”
Chu Tự Hằng cũng thuộc dạng mặt dày, nghe thế mà vẫn vui vẻ cười đáp: “Ơi ~”
Minh Nguyệt từ bé đã được Minh Đại Xuyên giáo dục rất cẩn thận, mắng cậu một câu “Đồ lưu manh” đã là giới hạn của cô bé rồi, ai mà ngờ cậu lại
còn đáp lại thế chứ, Minh Nguyệt túm chặt áo trong rồi chạy nhanh đi.
Chu Tự Hằng nhắm mắt theo đuôi, nhìn bóng lưng và mái tóc dài của cô bé
từ phía sau, vóc người cậu cao lớn, một bước bằng hai ba bước của Minh
Nguyệt rồi, nhưng cậu lại không vội vã đuổi theo, chỉ chậm chạp đi theo
sau.
Phía chân trời bỗng có mây đen kéo tới, che lấp ánh mặt trời, nhiệt độ
nóng bức thoáng chốc dịu lại, Minh Nguyệt ý thức được là trời sắp mưa
rồi.
Cô bé quay đầu muốn nhắc nhở Chu Tự Hằng một tiếng, nhưng vừa mới quay lại thì đã lập tức hoảng hốt không nói nên lời.
Chu Tự Hằng lấy tờ giấy ghi nhớ thời gian trong túi quần ra, hướng về
phía ánh nắng để xem, nhìn một lúc rồi mỉm cười, sau đó đưa tờ giấy lên
môi rồi hôn “Chụt chụt” mấy cái liền, lại hớn hở gấp cẩn thận, vừa huýt
sáo vừa đút lại vào túi quần.
Cái người này…
Thật đúng là không biết xấu hổ mà!
Minh Nguyệt bị hành động của cậu làm cho xấu hổ không chịu nổi!
Cô bé chạy nhanh đến bãi đỗ xe, cầm chìa khóa mở khóa xe đạp Chu Tự Hằng.
Giang Nam đang vào mùa mưa, thời tiết thay đổi rất nhanh, vừa mới đó đã
mưa to tầm tã, tiếng sấm ầm ầm không dứt, gió thổi rất mạnh.
“Không đi xe đạp nữa.” Chu Tự Hằng đè tay cô bé lại, “Em sẽ bị ướt đấy.”
Minh Nguyệt chỉ mang có một cái ô che nắng, kích thước không nhỏ, cũng
có thể che mưa, nhưng ngồi xe đạp thì không tiện, nước mưa từ bốn phía
chảy xuống sẽ làm ướt hết quần áo, với lại cơ thể của cô bé lại đang khó chịu.
“Thế bây giờ về kiểu gì?” Minh Nguyệt nói, “Hay chúng mình đợi mưa tạnh
rồi về?” Trường Nhất Trung cách khu biệt thự Lâm Hồ không xa lắm, nhưng
giao thông cũng không được nhanh và tiện, ngồi phương tiện công cộng rất mất thời gian.
Minh Nguyệt đứng ở nhà gửi xe do dự, đưa tay ra thử kiểm tra xem mưa có to lắm không.
Cô bé còn chưa kịp chạm vào nước mưa thì đã bị Chu Tự Hằng giật tay lại, quát lớn: “Trong kì kinh nguyệt không được chạm vào nước lạnh, em không biết à? Sau này bị đau thì phải làm sao hả?” Cậu phản ứng rất gay gắt,
ánh mắt tràn ngập sự tức giận.
Minh Nguyệt căng thẳng như đang đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm vậy,
cô bé khẽ rút tay lại rồi đưa ra sau lưng, ngoan ngoãn gật đầu.
Bộ dạng co đầu rụt cổ của cô bé thật sự rất buồn cười, cơn tức của Chu
Tự Hằng cũng vì thế mà biến mất: “Mưa kiểu này e là không thể tạnh nhanh được.” Cậu ngồi xổm xuống trước mặt Minh Nguyệt, sau đó đưa tay vỗ vỗ
lưng mình, nói: “Lên đi.”
Chu Tự Hằng làm thế này là muốn…cõng mình về ư?
Minh Nguyệt liên tục xua tay: “Em nặng lắm, em…em tự chạy về cũng được.” Cô bé rất ngốc nên không thể nghĩ ra được lý do gì khác cả.
Chuyện mà Chu Tự Hằng đã quyết thì không bao giờ thay đổi được, cậu dứt
khoát giữ chặt eo Minh Nguyệt, vác cô bé lên như vác một cái bao tải,
sau đó xoay người để cô bé nằm trên lưng mình, giữ chặt hai chân cô bé.
Lúc Chu Tự Hằng đứng lên, tầm mắt của Minh Nguyệt bỗng chốc trở nên cách rất xa mặt đất, đây là thế giới của cậu con trai cao 1m78, mà một cô bé chỉ cao 1m56 như Minh Nguyệt tất nhiên chưa bao giờ được cảm nhận.
Cao thật đó…
Lúc cô bé còn đang thầm cảm thán trong đầu thì Chu Tự Hằng đã lên tiếng nhắc nhở: “Mở ô ra.”
“Ừ nhỉ.” Minh Nguyệt vừa nói vừa làm, lúc mở ô liền muốn quay người, nhưng hai chân thì lại đang bị Chu Tự Hằng giữ chặt.
“Em muốn xuống.” Cô bé nhỏ giọng xin Chu Tự Hằng.
“Em đừng có mà lắm chuyện nữa.” Chu Tự Hằng rất vui sướng khi được cõng
Minh Nguyệt, nhưng ngoài miệng vẫn làm bộ ghét bỏ: “Xuống cái gì mà
xuống, mưa to như thế này, nhỡ chân bị lạnh thì phải làm sao? Chẳng biết mặc váy có gì hay mà lại cứ thích mặc váy thế chứ.”
Từ nhỏ Chu Tự Hằng đã rất khỏe, lớn lên rồi lại càng làm cho người ta
giãy dụa không thoát được, Minh Nguyệt không dám lộn xộn, chỉ lầm bầm:
“Hai ngày trước anh còn khen em mặc váy là xinh nhất mà.”
Câu này có phần lấy lòng Chu Tự Hằng, cậu không nhịn được mà bật cười,
bảo Minh Nguyệt giữ chặt ô rồi nói: “Đồ lưu manh sẽ cõng em về nhà bây
giờ đây, cô bé con thích mặc váy ạ.” Cậu bỏ một tay ra để lấy tờ giấy
nhớ trong túi quần, đưa cho Minh Nguyệt rồi dặn dò: “Cất kĩ cho anh,
tuyệt đối không được để ngấm nước, anh còn phải nâng niu gìn giữ nó
đấy!”
Dáng vẻ yêu thương tựa như bảo bối của cậu khiến gò má Minh Nguyệt đỏ
ửng, khẽ đập vào lưng cậu một cái, cuối cùng vẫn nghe lời cất tờ giấy
vào trong túi.
Bên ngoài trời mưa rất to, nhiệt độ nóng bỏng trên mặt đất được dập tắt, bọt nước bắn tung tóe, mặt đường bị ngập tựa như một dòng suối nhỏ.
Cái ô của Minh Nguyệt khó khăn lắm mới đủ che hết cho hai người, cảm giác bên dưới ô giống như một thế giới nhỏ bình yên vậy.
Minh Nguyệt một tay ôm cổ Chu Tự Hằng, một tay cầm ô, cô bé có thể cảm
nhận được nhiệt độ cơ thể của Chu Tự Hằng, cũng có thể ngửi thấy mùi
hương thơm ngát tỏa ra từ người cậu.
Bỗng nhiên lại không nhịn được mà thử đo độ rộng của vai cậu một chút.
Bờ vai của cậu rất rộng, tuy vóc người gầy nhưng nhìn bên ngoài lại
không thấy vậy, chút cơ bắp ẩn dấu dưới lớp da, giờ đây bờ vai này đã có thể che gió che mưa cho Minh Nguyệt mỗi mùa mưa về rồi.
Chu
Tự Hằng còn có một dúm tóc rất đặc trưng trên đầu, lúc nào cũng hếch lên cao, vì dáng người nhỏ bé nên Minh Nguyệt rất ít có cơ hội được
chạm vào nó, nhưng bây giờ dúm tóc đen ấy đang ở ngay trước mắt cô bé
rồi, làm cho cô bé không tự chủ được mà đưa tay ra sờ…
Hơi khô…
“Đừng sờ loạn nữa.” Chu Tự Hằng trầm giọng nói, âm điệu có phần bất đắc dĩ.
Hai tay cậu khẽ siết chặt, Minh Nguyệt lập tức cảm nhận được nhiệt độ từ đôi tay cậu đang áp lên chân mình.
Minh Nguyệt gật đầu: “Vâng.” Cô bé giống như một con ốc sên vậy, bị chạm vào râu một cái là sẽ rụt đầu vào trong vỏ ngay.
Trên sông Tần Hoài có rất nhiều bè gỗ đã cập bờ, đi qua đầu cầu có thể
nghe thấy tiếng người nói chuyện, tiếng mái chèo vỗ lên mặt nước và
tiếng những con thuyền đang lướt trên sông.
Nhưng ở bên dưới chiếc ô lại cực kỳ yên tĩnh, thậm chí còn nghe được tiếng tim đập.
Minh Nguyệt níu lấy vạt áo Chu Tự Hằng, tìm một chủ đề để phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Em thấy anh chảy mồ hôi rồi kìa.”
“Vậy em lau cho anh đi.” Chu Tự Hằng đáp.
Minh Nguyệt nhẹ nhàng xoa trán cho Chu Tự Hằng, ngượng ngùng hỏi: “Có phải tại em rất nặng không?”
Nặng sao? Chu Tự Hằng lại siết chặt tay, để cả người cô bé áp lên lưng
mình, nửa đứng đắn nửa cợt nhả nói: “Đúng là rất nặng, nặng muốn chết
luôn.”
Minh Nguyệt có chút ưu sầu, lại giúp Chu Tự Hằng lau mồ hôi.
Váy cô bé vẫn còn dính máu, vì được gió thổi nên khô lại, hơi bốc lên
khiến Chu Tự Hằng ngửi thấy mùi hơi tanh tanh.Thắt lưng Minh Nguyệt vẫn
còn buộc áo sơ mi của cậu, chân váy thỉnh thoảng lại cọ vào tay cậu, vừa thấy ngứa lại vừa thấy thơm, khiến cho toàn thân cậu nóng bừng cả lên.
Không biết Minh Nguyệt dùng xà phòng giặt gì mà thơm thế, mỗi lần gió
thổi là mùi thơm lại phả vào mặt cậu, đáng yêu giống như Minh Nguyệt
vậy.
“Em thật sự rất nặng sao?” Đi thêm một đoạn, Minh Nguyệt lại không nhịn
nổi mà hỏi lại, cho dù tuổi vẫn còn nhỏ đi nữa thì cô bé cũng vẫn rất
quan tâm đến cân nặng của mình.
Chu Tự Hằng bị cô bé chọc cười, liền phì một cái, cười rung cả người.
“Có đúng hay không?” Minh Nguyệt quyết phải nghe được đáp án.
“Đúng vậy, rất nặng.” Chu Tự Hằng quay đầu liếc nhìn Minh Nguyệt một
cái, lại xoay đi chỗ khác, cười nói: “Cả thế giới đều đang đặt trên lưng anh, em nói xem liệu có nặng hay không?”
Giọng của cậu hòa cùng với tiếng mưa rơi, nhưng lại truyền vào tai Minh Nguyệt một cách rất rõ ràng.
Cô bé không lên tiếng, chỉ áp mặt vào lưng cậu, yên lặng cầm ô che.
Bụng của cô bé hơi ấm ách khó chịu, nhưng không hề cảm thấy đau, vì lưng của Chu Tự Hằng ấm áp như một chiếc lò sưởi vậy.
Minh Nguyệt ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng cậu, Chu Tự Hằng mềm nhũn cả
tim gan ra rồi, Minh Nguyệt thật sự rất yếu ớt, lại mảnh mai, giống như
một con mèo trắng nhỏ.
Tay của Chu Tự Hằng quàng vào bắp chân cô bé, cảm nhận được làn da trơn mịn khiến cho cậu vô cùng rung động.
Nhưng mà hai quả đào nhỏ của Minh Nguyệt mới là thứ tạo cho cậu áp lực nhiều nhất.
Cô bé dường như không để ý là ngực mình đang áp vào lưng cậu, kích thước đã lớn hơn hai quả dâu ở năm ngoái rồi, lại còn xóc nảy theo nhịp bước
của cậu, bật lên rồi bật xuống.
Con mẹ nó, sắp phát điên rồi!
Chu Tự Hằng toát mồ hôi hột, nước chảy ướt áo không rõ là nước mưa hay
mồ hôi, Minh Nguyệt lau trán cho cậu, mà lau mãi cũng không hết.
Cô bé đã lớn, cũng có kinh nguyệt lần đầu rồi, cho nên hai quả đào cũng sẽ lớn mau thôi.
Chu Tự Hằng cứ nghĩ mãi vấn đề đó trong đầu, càng nghĩ lại càng động tâm.
Mưa còn chưa tạnh, Chu Tự Hằng đã cõng cô bé về đến khu biệt thự.
Chú bảo vệ đang ngồi trong phòng trực đọc tạp chí, thấy người đến liền
đi ra mở cổng, không quên hỏi thăm Minh Nguyệt: “Bé Minh bị ốm à? Sao
mặt lại hồng thế?”
Minh Nguyệt mở to mắt không biết trả lời thế nào.
“Bệnh nhẹ thôi ạ.” Chu Tự Hằng vừa đi vừa nói, “Là dấu hiệu tốt.” Dấu hiệu đánh dấu thời kì trưởng thành.
Cậu ranh mãnh kéo kéo cái áo sơ mi đang buộc bên hông Minh Nguyệt, làm Minh Nguyệt phải vội vàng vỗ mạnh vào tay cậu.
Chú bảo vệ không hiểu gì cả, lại tiếp tục ngồi xuống đọc tạp chí.
Minh Nguyệt quay đầu nhìn, con đường cạnh nhà này cô bé đã đi qua đi lại suốt ba năm trời, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé được Chu Tự Hằng cõng về.
Minh Nguyệt bám vào lưng cậu, rướn mặt ra đằng trước rồi hôn lên má cậu một cái.
Chu Tự Hằng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, lại quay nửa bên mặt kia ra: “Bên này nữa.”
Đúng là được voi đòi tiên!
“Không!” Minh Nguyệt không thèm để ý Chu Tự Hằng nữa, dứt khoát nhảy
xuống từ trên lưng cậu, lấy tờ giấy nhớ trong balo ra rồi vứt lại cho
chủ nhân của nó, sau đó chạy biến đi, nhưng cái áo sơ mi buộc ngang hông thì vẫn chưa trả lại.
Chu Tự Hằng lại mở tờ giấy ra xem, vui vẻ huýt sáo một cái rồi “Chậc” một tiếng.
Dưới tán ô của Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng vẫn bị ướt ở chỗ ống quần, cậu
quay trở về nhà, vừa mới mở cửa nhà ra thì đã ngửi thấy mùi thuốc lá
nồng nặc, khiến cậu hắt hơi một cái.
Chu Xung đang ngồi hút thuốc trên ghế salon, hết điếu này đến điếu khác, gạt tàn đã chất đầy tàn thuốc.
“Không phải con đã bảo bố hút ít thuốc thôi sao?” Chu Tự Hằng tức giận, đi tới lấy cái bật lửa đi, “Không muốn sống nữa à!”
Chu Xung dường như đang có chuyện phiền lòng, nhưng nhìn thấy con trai
thì tâm trạng đã thoáng buông lỏng, thành khẩn nhận sai lầm: “Lần này là ngoài ý muốn, bố đảm bảo về sau…”
“Được rồi được rồi.” Chu Tự Hằng xua tay nói, “Con đi tắm, cả người ẩm ướt khó chịu quá.”
Thấy con trai bị ướt, Chu Xung sợ con ngã bệnh nên lập tức bảo con lên
nhà tắm rửa, lại nhìn theo bóng lưng con trai rồi thở dài, hai tay chà
xát lên mặt, rất nhiều lời còn chưa kịp nói ra.
Mưa vẫn chưa ngớt, cả thành phố chìm trong bầu không khí ảm đạm.
Đêm nay Chu Tự Hằng ngủ rất sớm, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com