Minh Nguyệt là một cô bé rất dễ đỏ mặt xấu hổ, dịu dàng tươi đẹp như
nước sông Giang Nam, Chu Tự Hằng thích nhất là dáng vẻ ngượng ngùng làm
say mê lòng người của cô bé, huống hồ cô bé lại còn thẳng thắn đáp
lại một câu như vậy nữa.
Chu Tự Hằng không dám hôn Minh Nguyệt, chỉ lại một lần nữa đưa tay vuốt mái tóc dài của cô bé.
Tóc của cô bé rất mềm, nhẹ nhàng quấn trên đầu ngón tay cậu, ngoan ngoãn y như chủ nhân của nó vậy.
Minh Nguyệt cười híp mắt như vầng trăng, lộ ra hai má lúm đồng tiền, cặp lông mi dài như một cái quạt nhỏ.
[Vầng trăng sáng kia, đến lúc nào mới hái được đây?]
[Lúc nào cũng được.]
Nhưng mà anh không nỡ.
Chu Tự Hằng thầm nói trong lòng như thế.
Cổ nhân có sở trường về thơ ca, viết ra được những bài rất hay như ‘Đằng
Vương Các tự’ và ‘Đoản ca hành’, nhưng đối với Chu Tự Hằng
mà nói thì Minh Nguyệt mới là quyển thi thư hay nhất trên đời này, cứ
lật một trang là lại nhận về được một bất ngờ mới, cậu muốn dùng hết
quãng thời gian sau này để từ từ chậm rãi, từng chút từng chút, khám phá hết thảy những điều tốt đẹp nhất của cô bé.
…
[Em
biết anh ấy hay đi đánh nhau, rất dễ kích động, lại có nhiều khuyết
điểm, anh ấy không tốt, khôngđủ giỏi, là điển hình của một cậu trai hư.]
[Nhưng em biết đó chẳng qua chỉ là anh ấy chưa hoàn toàn trưởng thành mà
thôi, anh ấy vẫn chưa hiểu được cách để trở thành một người đàn ông thực thụ, và em sẵn lòng chờ, cũng tin tưởng rằng anh ấy sẽcó một ngày thay
đổi, trở thành một người con trai tốt.]
[Cho dù Chu Tự Hằng có nhiều điểm xấu thế nào, thì đối với em anh ấy vẫn luôn là người tốt đẹp nhất.]
…
Chu Tự Hằng không muốn phụ sự kì vọng và chờ đợi của Minh Nguyệt, cậu cảm
thấy mình phải trưởng thành lên, học cách gánh vác trách nhiệm, như
vậy thì mới có thể che gió che mưa cho cô bé được.
Minh
Nguyệt không biết những suy nghĩ này của Chu Tự Hằng, chỉ cảm thấy nóng
bừng cả người vì ánh mắt của cậu, không còn cách nào khác là lại cúi
thấp đầu, tiếp tục đọc lại bài giải mà Chu Tự Hằng viết cho mình.
Lúc cúi đầu, cái cổ trắng nõn mảnh khảnh của Minh Nguyệt lộ ra, một phần ẩn dưới lớp áo đồng phục.
Chu Tự Hằng mới chỉ nhìn thoáng qua, lập tức ép bản thân phải dời đi sự chú ý vào trang sách.
Cậu còn một quãng đường rất dài phải đi, còn một cuộc chiến trường kì phải
đánh, phải đi rất xa rất xa, vượt qua núi cao, băng qua sông lớn, mới có thể đến được tận cùng của biển xanh, đưa tay hái vầng trăng sáng
từ trên trời cao xuống.
Chu Tự Hằng ngồi học Văn, Minh
Nguyệt thì học Toán, còn ở phía bên kia, ngồi bên cạnh Mạnh Bồng Bồng,
Bạch Dương cũng rất chăm chỉ nhờ cô bạn này giảng cho mình một số vấn đề mà cậu chưa hiểu.
Mạnh Bồng Bồng có gương mặt thanh tú, khí chất lạnh lùng, nhưng tính cách thì không hề băng giá như vẻ bề ngoài, ngược lại cô bé luôn dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ người khác, tất
nhiên trong số đó có bao gồm cả Bạch Dương.
Từ ngày Chu Tự Hằng
công khai tuyên bố mình yêu sớm, giờ tự học buổi tối, người ngồi cùng
bàn với Mạnh Bồng Bồng đã từ Minh Nguyệt đổi thành Bạch Dương béo tròn
nhát gan.
Cậu rất sợ cô bạn này, ngồi trên ghế không dám làm ra
bất kì một cử động nhỏ nào, hô hấp cũng phải thật nhẹ, không dám nhích
lại gần cô bạn dù chỉ một chút, sự trao đổi duy nhất giữa cả hai là
người hỏi bài và người giảng bài.
Nhưng kể cả lúc hỏi
bài thì Bạch Dương vẫn rất nhát gan, nói có một câu thôi mà ấp úng
mãi khôngxong, Mạnh Bồng Bồng nghe mãi mới hiểu được.
Trong tiết
thứ ba của giờ tự học buổi tối, Mạnh Bồng Bồng giảng cho Bạch Dương mấy
bài Toán, mà hỏi cậu ta câu gì cậu ta cũng không trả lời được.
“Ở bài điền vào chỗ trống cuối cùng trong đề thi, cậu làm thế nào mà giải
được vậy?” Mạnh Bồng Bồng không khỏi thắc mắc, đề bài đưa ra là
có một tổ hợp năm quả bóng được sắp xếp theo thứ tự hồng trắng lam vàng
và xanh lá, hỏi với thứ tự sắp xếp như vậy thì quả thứ 2005 là màu gì?
Đề bài này rất khó, cả khối chỉ có hai người trả lời đúng.
một người là Mạnh Bồng Bồng.
Người còn lại là…Bạch Dương.
thật ra Bạch Dương không sợ Mạnh Bồng Bồng, chỉ là mỗi lần ở trước mặt cô bé,
cậu sẽ đều theo bản năng cúi thấp đầu, rất nhiều cảm xúc và suy nghĩ
được giấu sau cơ thể mập mạp, khiến cho cậu khôngdám nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút ngọt ngào.
Trong lần thi này, điều
làm cho Bạch Dương vui nhất không phải là bài thi Ngữ Văn 110 điểm, mà
là việc cậu và Mạnh Bồng Bồng là hai người có đáp án đúng trong một câu
hỏi khó.
Cậu cảm thấy đây cũng được coi là có duyên với nhau.
Mặc dù…
“Mình…lần lượt vẽ đủ số quả bóng ra giấy.” Bạch Dương đáp.
Trời ạ!
Thế thì…phải mất bao lâu mới vẽ xong?
Mạnh Bồng Bồng rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng lúc
này cô bé thật sự không nhịn nổi mà há to miệng, hai mắt chớp liên
tục, không nói nên lời.
Bạch Dương ngồi bên cạnh ôm tờ bài thi, cúi đầu, vừa lo lắng vừa xấu hổ.
“Đây là đề thi Toán, chứ không phải môn Mĩ thuật.” Mạnh Bồng Bồng nói.
Bạch Dương yên lặng.
một lúc lâu sau cậu mới trả lời: “Mình biết.”
Nhưng vì mình rất muốn giải ra được nên mới làm vậy, cậu thầm nghĩ trong lòng.
Mạnh Bồng Bồng nhìn cậu, cảm thấy cậu thật sự hơi…cố chấp và ngốc nghếch, nhưng cũng có phần thật thà và nghiêm túc.
một cậu con trai quá ngây thơ, Mạnh Bồng Bồng kết luận một câu như thế về Bạch Dương.
Tiếng chuông tan học vang lên, giờ tự học buổi tối đã kết thúc, lúc này là 9 giờ 45 phút.
Chu Tự Hằng đèo Minh Nguyệt về nhà.
Bầu trời đêm cuối tháng mười lấp lánh ánh sao, thời tiết cuối thu mát mẻ dễ chịu, Minh Nguyệt ngồi đằng sau xe đạp, ôm chắc eo Chu Tự Hằng, miệng
đọc nhẩm mấy bài thơ cổ.
cô bé đọc một câu, Chu Tự Hằng lại đọc tiếp một câu, cứ như vậy trao đổi với nhau.
“Đọc bài ‘Đoản ca hành’ đi.” Chu Tự Hằng một tay cầm lái, một tay đút túi áo, cù vào lòng bàn tay Minh Nguyệt.
“Em không đọc.” Minh Nguyệt bị nhột nên giận dỗi đáp.
“Vậy anh đọc.” Chu Tự Hằng cố tình trêu chọc cô bé, “Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà…”
(Dịch: Trước chén rượu nên hát ca, bởi vì đời người có được bao lâu.)Các hàng quán ở cạnh bờ sông đã dọn hàng đóng cửa, những quán bar bắt đầu
lên đèn, mấy con thuyền dưới sông truyền đến những tiếng ca,
giọng nói của Chu
Tự Hằng hòa cùng với gió thu chui vào tai Minh
Nguyệt, cô bé dán sát vào lưng cậu, nhỏ nhẹ phụ họa cùng cậu.
Trời đêm gió lạnh, nhưng nhiệt độ trên người Chu Tự Hằng lại rất ấm, sống lưng cũng cực kì vững chãi.
Chu Tự Hằng nghiêm túc đọc thơ, dường như đang muốn bù đắp lại cho những năm tháng mà cậu đãbỏ lỡ.
Cậu đang dần trưởng thành.
Thời gian sẽ không bao giờ phụ người có tâm.
Minh Nguyệt thủ thỉ sau lưng cậu: “anh Chu Chu cố lên.”
Chu Tự Hằng không đáp, chỉ quyết tâm nắm chặt lấy tay cô bé.
Từ vị trí thứ 900 lên được đến 500 không phải là chuyện dễ dàng, nhưng từ
vị trí 500 tiến lên cao hơn thì sẽ càng gặp nhiều khó khăn hơn nữa, Chu
Tự Hằng rất quý trọng chút thành tựu nhỏ này của mình, hi vọng có thể
chia sẻ nó với tất cả những người yêu thương cậu.
Bao gồm Minh Nguyệt và Chu Xung.
Chu Tự Hằng trở về nhà, lấy phiếu điểm và tất cả bài thi từ trong cặp ra,
Chu Xung lại không ở trong phòng, cũng không có trong phòng khách,
mà đang ở ngoài sân.
Giờ đã mười giờ tối, ngoài sân có hai người, Tô Tri Song đứng cách Chu Xung khá xa, nhưng bóng dáng rất rõ ràng,
giọng nói cũng vừa đủ nghe.
Chu Tự Hằng yên lặng đứng thẳng một bên.
“…anh vẫn còn liên hệ với mấy người trong ban tuyển sinh kia à?” Tô Tri Song nói.
“không liên quan gì đến cô.” Chu Xung miệng ngậm điếu thuốc, lạnh lùng đáp.
Người trong ban tuyển sinh.
Chu Tự Hằng bắt được từ mấu chốt, trong lòng thoáng run lên.
Cậu siết chặt tờ phiếu điểm trong tay, bỗng dưng không biết phải làm sao.
Có một cơn gió thổi qua, hình như cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ trên người Chu Xung bay tới.
Chu Tự Hằng mím môi, muốn đi lên nói vài lời, nhưng Tô Tri Song đã lên
tiếng phản bác: “Thay vì đưa tiền cho bọn họ để đổi lấy những thứ giả
dối, sao anh không dùng nó để mời thầy về dạy cho Chu Tự Hằng?”
Mặc dù trong lòng Chu Tự Hằng cực kì bài xích Tô Tri Song, nhưng cậu phải
thừa nhận rằng, lần này Tô Tri Song đã nói đúng suy nghĩ của cậu.
Cái gì giả thì cuối cùng vẫn cứ là giả, không thể thành thật được.
Chu Xung thì lại không nghĩ vậy, hắn vẩy tàn thuốc, mất kiên nhẫn gắt gỏng: “Cái gì mà giả dối? Ông đây bỏ tiền, mà cái bằng là bằng thật!
Hàng thật giá thật! Thời buổi này có đỗ đại học thì cũng được tích sự gì chứ, không phải cuối cùng vẫn chỉ đi làm thuê cho một người còn chưa
tốt nghiệp cấp hai như tôi đây sao?”
Dáng vẻ tức giận cậy mạnh của hắn nhìn giống hệt Chu Tự Hằng.
không hổ là hai bố con.
TôTri Song mím môi, một lúc lâu không nói được gì, cuối cùng cô hít
sâu một hơi, nói với Chu Xung: “Vậy là anh cho rằng Chu Tự Hằng chắc
chắn sẽ thi trượt đại học?”
Chỉ một câu hỏi cũng đủ khiến cho Chu Xung á khẩu.
“Chu Xung, anh làm vậy không chứng tỏ là anh yêu con trai mình, anh chỉ quá
chiều nó thôi.” Tô Tri Song nhắm mắt vuốt nhẹ huyệt thái dương,
“anh dùng tiền cho con anh vào cấp hai, dùng tiền cho con anh vào cấp
ba, giờ ngay cả khi con anh sắp tốt nghiệp, anh lại chuẩn bị dùng tiền
để con anh vào được đại học, vậy sau nữa thì sao? anh có thể dùng tiền
để lo cho nó suốt cuộc đời hay không?”
“Có gì mà không được?” Chu Xung thở hổn hển nói.
Tô Tri Song gật đầu: “Tất nhiên là được, nhưng em không đồng ý với cách
làm của anh.anh đã bao giờ tự ngẫm lại chưa, chính lối suy nghĩ và cách
làm của anh đã khiến cho Chu Tự Hằng mãi mà chưa trưởng thành, luôn lệ
thuộc vào anh, cũng làm cho anh cảm thấy rằng con của anh sẽ thi trượt
đại học.”
Chu Xung đã hút hết điếu thuốc, hắn không đáp, chỉ phả khói thuốc trong miệng ra, nói: “Tôi…quen thế rồi.”
[Quen rồi.]
Chỉ một từ ngắn gọn, cũng đủ để Chu Tự Hằng cảm nhận được sự bất đắc dĩ của bố.
Chu Xung đúng là đã quen rồi.
Quen với việc đứng ra giải quyết hậu quả cho con trai sau khi đánh nhau,
quen với việc đưa tiền bồi thường cho người ta khi con trai mình gây
chuyện, quen với việc đóng tiền xây dựng cho trường khi thành tích học
của con trai không tốt, cũng đã quen giúp con trai chuẩn bị hết thảy mọi thứ.
hắn nhìn ra được sự thay đổi của Chu Tự Hằng, cũng sẵn lòng tin tưởng vào con trai, nhưng lòng hắnvẫn không cảm thấy yên tâm, cho
nên vẫn tiếp tục qua lại với những người trong ban tuyển sinh kia, chuẩn bị sẵn cho con trai một con đường.
Chu Tự Hằng không hề mong muốn điều này.
trên người Chu Xung đã không còn thuốc, nhưng hắn vẫn theo bản năng lục tìm trong túi áo.
Có một tia sáng chiếu lên mái tóc đã điểm những sợi bạc của Chu Xung, Chu Tự Hằng bỗng cảm thấy, bố mình già đi nhanh quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com