Trung tuần tháng bảy, Nam Thành mưa rơi liên miên, mây đen kéo đến phủ
kín bầu trời, nhưng việc này không làm ảnh hưởng một chút nào đến tâm
trạng vui vẻ của Chu Tự Hằng, trước đi tàu hỏa lăn bánh, cậu còn phấn
khích mà ngâm nga hát, đưa tay vẽ một vầng trăng khuyết lên cửa kính
tàu.
Vùng Giang Nam cứ vào tháng sáu tháng bảy là mưa suốt ngày suốt đêm, khung cảnh trở thành màu xám trắng ảm đạm.
trên cửa kính tàu cũng bị phủ một lớp mưa phùn mỏng, Chu Tự Hằng nhìn ngắm vầng
trăng mà mình vừa vẽ, chưa cảm thấy hài lòng lắm, nên lại vẽ
thêm một hình trái tim ôm lấy vầng trăng.
“Đẹp không?”
Cậu không chỉ vẽ mà còn muốn nhận được sự khen ngợi của Minh Nguyệt nữa, lúc này bản tính của cậu lại trở lại hồi bé, vui sướng hồi hộp vì tàu
hỏa sắp chuyển bánh, đi đến Trương Gia Giới cách xa ngàn dặm.
Minh Nguyệt không phải là không vui, nhưng biểu hiện của cô bé thì không bộc lộ rõ ra bên ngoài như Chu Tự Hằng, cô bé dựa vào cái bàn nhỏ trước ghế ngồi, một tay chống má, dáng vẻ đoan trang nhìn hình Chu Tự Hằng vẽ,
nghĩ một lúc lâu mới đáp: “Đẹp lắm, nhưng vẫn còn thiếu một thứ.”
nói xong, gương mặt cô bé hơi hồng lên, nhưng tay cô bé đã che đi rồi.
trên cửa kính có hình trái tim, có vầng trăng, hai mắt Chu Tự Hằng bỗng lóe lên, cậu gật đầu, viết vào bên trái hình trái tim chữ “I”.
Thêm chữ vào khiến cho bức tranh trở nên có ý nghĩa hơn.
một chữ I này cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa ẩn ý sâu xa, hay hơn là ghi rõ chữ “I love you”.
Bạch Dương cảm thấy ghen tị nên quay đầu đi không muốn nhìn nữa, lại đúng lúc đối diện với gương mặt nghiêng của Mạnh Bồng Bồng.
Mặc dù còn lâu mới nhập học, nhưng Mạnh Bồng Bồng đã học trước chương trình Toán ở đại học, nhìn các công thức viết trên giấy nháp thì đủ biết là
công lực của cô bạn này đã rất thâm hậu rồi.Mạnh Bồng Bồng là một con
mọt sách học giỏi chân chính, Bạch Dương không biết vì sao mà cô bé lại
đồng ý lời mời đi du lịch lần này.
Học ở nhà rõ ràng là thoải mái hơn ở trên tàu hỏa mà, nhưng lý do vì sao thì Bạch Dương không dám hỏi.
Bạch Dương rón rén dịch sát lại gần, yên lặng nhìn Mạnh Bồng Bồng ngồi giải
đề Toán, cậu chỉ mới nhìn một lát thôi là Mạnh Bồng Bồng liền dừng bút,
mím môi rồi hỏi: “Cậu nhìn có hiểu gì không?”
Tất nhiên là Bạch
Dương không hiểu gì, cậu nghiêm túc lắc đầu, lại nghĩ việc Mạnh Bồng
Bồng nóichuyện với cậu chính là đang tạo cơ hội cho cậu, cho nên cậu lập tức bổ sung: “Cậu dạy mình được không?”
Chuyện dạy kèm cho Bạch
Dương đã không phải ngày một ngày hai, nên Mạnh Bồng Bồng gật đầu đồng ý luôn, hơn nữa còn thật sự kiên nhẫn giảng giải cho cậu.
Sau khi
nghe một lúc, Bạch Dương thành thật khai báo: “Mấy cái này mình
nghe không hiểu.” Cậu chưa từng tiếp xúc qua mấy bài toán ở đại học.
Nhưng cậu không muốn Mạnh Bồng Bồng chê cười mình, cho nên lại chỉ
vào một bài hàm số ở trang tiếp theo, nói: “Cái này thì mình biết, nó là đồ thị hàm số hình trái tim.”
Cậu nói xong câu đó là Mạnh Bồng Bồng yên lặng.
không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, hình như mặt của Mạnh Bồng Bồng
hơi đỏ lên dưới ánh đèn vàng ấm áp trên tàu hỏa, giống như đánh một chút má hồng lên làn da trắng nõn vậy.
Bạch Dương không kịp quan sát
kĩ, vì tàu hỏa đã xuất phát, rời khỏi nhà ga Nam Thành, vì hơi xóc nảy
nên Mạnh Bồng Bồng đành cất sách Toán vào trong ba lô.
Tâm tư của con gái thì nhạy cảm hơn nhiều, ai nhìn vào thì sẽ thấy là Mạnh Bồng Bồng đang xấu hổ.
Chuyến du lịch từ hai người tăng lên bốn người, đây là đề nghị của Minh Đại
Xuyên, hắn không đồng ý việc con gái một mình đi du lịch với một đứa con trai, mặc dù hai đứa đã yêu đương khá lâu, nhưng Minh Đại Xuyên
vẫn một mực cho rằng cái con sói Chu Tự Hằng kia không đáng tin cậy,
trong lòng nhất định có ý đồ bất chính với Tiểu Nguyệt Lượng nhà hắn.
Chu Tự Hằng rất vui vẻ đồng ý lời đề nghị này, lập tức rủ thêm Bạch Dương và Mạnh Bồng Bồng đicùng.
Minh Đại Xuyên ngày xưa vốn là thủ khoa khối khoa học tự nhiên, cho
nên hắn cũng rất thích tân thủ khoa Mạnh Bồng Bồng, cũng cho rằng cô bé
là người hiểu biết lại có lý trí, thành ra cũng cảm thấy an tâm hơn với
chuyến du lịch này.
Nhưng hiển nhiên là Minh Đại Xuyên đã an tâm
quá sớm rồi, vì lúc này Mạnh Bồng Bồng còn không tự lo cho mình được nữa là để ý đến Minh Nguyệt.
Chu Tự Hằng cũng chẳng quan tâm đến
Bạch Dương và Mạnh Bồng Bồng, tâm tư của cậu một nửa thìđặt ở chỗ Minh
Nguyệt, một nửa thì đặt vào cái máy ảnh.
Cậu vẫn còn đang loay hoay với cái máy ảnh mới mua, cứ chỉnh chỉnh rồi chụp thử suốt.
Và rất hiển nhiên, Minh Nguyệt đã trở thành người mẫu của cậu.
Nhưng sau khi chụp được vài kiểu, cậu nhìn lại rồi nhíu mày, hình như có chút phiền não.
Minh Nguyệt nói: “Có vấn đề gì ạ?”
“Chụp không đẹp.” Chu Tự Hằng thở dài nói.
Minh Nguyệt là một cô gái rất khéo hiểu lòng người, liền an ủi cậu: “Là do
tư thế của em không đẹp sao? Hay là vừa rồi em lỡ chớp mắt?” cô bé hơi
le lưỡi xấu hổ, “Vậy bọn mình thử chụp lại thêm nhiều lần nữa xem.”
Bàn tay trắng nõn của cô bé đặt trên cánh tay Chu Tự Hằng làm nũng, khiến
cho cậu không khỏi liếc mắt nhìn cổ tay mảnh khảnh tuyệt đẹp của cô bé.
Lúc tàu xuất phát đã là ba giờ chiều, vì đang mùa mưa nên sắc trời hơi tối, trong toa có bật đèn, gương mặt Minh Nguyệt được ánh sáng chiếu vào,
đôi môi căng mọng đỏ tươi, lông mày đen mảnh như vẽ, mặt mộc nhưng nhìn
như đã trang điểm qua, mơn mởn như trái đào chín.
Chu Tự Hằng nhìn lại ảnh trong máy, lắc đầu nói: “không phải lỗi tại em.”
Giọng cậu hơi khàn nhưng rất chân thành, ghé vào tai Minh Nguyệt nói:
“anh cảm thấy cái máy ảnh này không chụp nổi một phần mười vẻ xinh đẹp
của em.”
Câu này là nói thật, nhưng Minh Nguyệt lại đỏ mặt nói: “Chắc là tại ‘Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ đấy.”
Chu Tự Hằng không phản bác, chỉ mỉm cười hôn lên má cô bé một cái.
sự thân mật không coi ai ra gì kia chẳng mảy may quấy rầy đến Mạnh Bồng Bồng,
nhưng lại làm Bạch Dương tổn thương sâu sắc, vì muốn bầu không khí trở
nên sôi nổi hơn, cậu đề nghị: “Bốn người chúng ta chơi bài đi!” Cậu ra
ám hiệu với Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằng ngầm hiểu nên đồng ý, có Minh
Nguyệt và Chu Tự Hằng tham gia, Mạnh Bồng Bồng chẳng có lý do gì để mà
từ chối.
Bạch Dương mục đích là muốn thể hiện sở trường của mình
trước mặt Mạnh Bồng Bồng, cục trưởng Bạch chơi bài rất giỏi, Bạch Dương
theo bố học được rất nhiều chiêu,
mặc dù sở trường này không mấy tích
cực, nhưng cậu vẫn muốn thể hiện một chút.
Ván bài bắt
đầu một cách thuận lợi và kết thúc không mấy tốt đẹp, đánh mười
ván thì Mạnh Bồng Bồng thắng bảy, Chu Tự Hằng thắng ba, Bạch
Dương thì chưa nếm được cảm giác chiến thắng dù chỉ mộtlần.
Đây là một câu chuyện vô cùng đau thương, làm cho Bạch Dương mất hết tinh thần.
Lúc này sắc trời đã dần tối, sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, sự xóc nảy nhẹ sẽ khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi.
Minh Nguyệt tựa đầu vào vai Chu Tự Hằng ngủ.
cô bé không được thoải mái lắm, Chu Tự Hằng nhẹ ôm lấy cô bé, để cô bé gối đầu lên đùi
mình, cũng điều chỉnh lại tư thế ngồi cho cô bé cảm thấy dễ chịu nhất có thể.
Động tác của cậu cực kì dịu dàng, gương mặt được ánh đèn vàng chiếu vào trông càng thêm ấm áp.
Bạch Dương nhìn Mạnh Bồng Bồng, cô bé cũng ngủ rồi, đầu gục vào cái bàn nhỏ, mái tóc ngắn ngang vai xõa xuống che kín mặt, để lộ ra một đoạn cổ
trắng nõn, Bạch Dương rất muốn chạm vào, nhưng tay vừa mới giơ
ra thì đã thu lại ngay.
Trong khoang tàu này cũng không có nhiều
người lắm, nếu có thì cũng đã ngủ hết rồi, bầu không khí rất yên tĩnh,
chỉ có tiếng bánh xe chạy trên đường ray truyền tới.
Bạch Dương
tựa lưng vào ghế ngồi, mở to mắt suy nghĩ một lúc, bỗng nhẹ giọng hỏi
Chu Tự Hằng: “Đại ca, muốn yêu thương một cô gái thì phải làm thế nào?”
Lời của Bạch Dương nghe không rõ ràng, nhưng Chu Tự Hằng vẫn ngầm hiểu được.
Chuyện này đến chính cậu cũng không có kinh nghiệm gì để chia sẻ, vì ngay
từ nhỏ cuộc sống của cậu đã xoay quanh Minh Nguyệt rồi, mà Minh
Nguyệt thì lại là một cô bé rất đáng yêu và dịu dàng, nhưng tình hình
của Bạch Dương lại không giống vậy, cậu ta và Mạnh Bồng Bồng thuộc hai
đẳng cấp khác nhau, một cao một thấp.
Cậu lính mới Bạch Dương này, thật sự không biết nên làm thế nào với đại boss Mạnh Bồng Bồng.
Chu Tự Hằng không có chiêu gì để nói với Bạch Dương cả, cậu chỉ vuốt tóc
Minh Nguyệt, nghĩ một lúc rồi nói: “Đặt người ấy ở trong tim, quan tâm
người ấy nhiều hơn một chút.”
Bạch Dương ngẩn người.
Lúc
này Bạch Dương mới để ý là tư thế ngồi của Chu Tự Hằng không được thoải
mái lắm, hai đầu gối đãtê cứng lại, nhưng Minh Nguyệt thì lại đang ngủ
rất ngon lành.
Bạch Dương thầm nghĩ, cậu đã học thêm được một điều gì đó rồi.
Lúc này, cậu đưa tay chạm vào mái tóc của Mạnh Bồng Bồng, vén những lọn tóc xõa ra sau tai cô bé.
Minh Nguyệt mơ màng ngủ, nghe thấy lời Chu Tự Hằng nói, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Tàu hỏa cuối cùng cũng dừng lại ở nhà ga thành phố Trương Gia Giới, cầm
hành lý đi ra khỏi ga thì đãlà tám giờ tối, thành phố tràn ngập ánh đèn, đây là một thành phố phát triển nhờ cảnh đẹp, mới đầu chỉ là một vùng
nông thôn nhỏ, nhưng chỉ sau mười mấy năm ngắn ngủi, các nhà cao
tầng đã mọc lên như nấm.
Chu Tự Hằng đã đặt trước phòng khách sạn, từ ga tàu đón xe đi chỉ mất mười phút là tới.
Ban công của phòng ở hướng ra mặt hồ, ban đêm rất yên tĩnh, tiếc mỗi là không có gió mát thổi vào.
Chu Tự Hằng tay kéo hai cái vali, chỉ một chỗ sáng lên ở phía xa, nói: “Chỗ đó là động Thiên Môn đấy.”
Động Thiên Môn là một thắng cảnh đẹp ở Trương Gia Giới, ban đêm sáng rực ánh đèn, nhìn lung linh hơn cả ánh sao.Thế nhưng Minh Nguyệt lại không có
tâm trạng ngắm cảnh, cô bé chỉ mải thương lượng với Chu Tự Hằng:
“Em không yếu đuối đến mức đấy đâu, anh để em tự cầm hành lý của
mình đi mà!”
Chu Tự Hằng không đồng ý, cậu xách vali đi lên cầu thang khách sạn, nhìn Minh Nguyệt nói: “anh thấy hành lý của em nặng lắm.”
nói xong câu đó, không hiểu nghĩ gì mà mặt cậu lại đỏ lên, nhưng vì có bóng đêm che giấu nên khôngai phát hiện ra.
Cho nên nếu nhìn bên ngoài thì sẽ thấy Chu Tự Hằng rất đứng đắn, cũng cực
kì ga lăng, kéo hai cái vali mà cũng không cần dùng nhiều sức.
Bạch Dương lại học thêm được một điều từ Chu Tự Hằng rồi.
Nhưng rất nhanh, cậu liền phát hiện ra rằng sự thật không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Khách sạn đang mùa du lịch nên rất đông khách, Chu Tự Hằng đặt ba phòng,
trong đó có hai phòng đơn và một phòng đôi, Bạch Dương nghĩ để hai bạn
nữ ở chung một phòng là tốt nhất.
Nhưng Chu Tự Hằng lại rất ung
dung kéo hai cái vali của mình và Minh Nguyệt, sau khi được lễ tân kiểm
tra thẻ căn cước xong, rất tự nhiên, cậu cầm lấy thẻ mở cửa của phòng
đôi.
“Bọn mình ở cùng nhau.” Cậu nói với Minh Nguyệt.
Đây rõ ràng là quang minh chính đại giở trò lưu manh mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com