Sáng sớm hôm sau, Trương Gia Giới lại có một trận mưa to, trên mặt sông
nổi lên một tầng hơi nước, tiếng mưa rơi tí tách truyền vào trong phòng.
Minh Nguyệt đang ngủ thì nghe thấy tiếng mưa rơi, trong đầu tự nhiên nghĩ
tới điều gì đó, liền vội vàng để chân trần chạy đến phòng tắm.
Trong phòng tắm có bật đèn, ánh sáng vàng dịu nhẹ làm cái bóng của Chu Tự
Hằng bên trong lớp kính hiện ra, tiếng nước chảy nghe rất rõ.Chuyện sáng hôm qua Minh Nguyệt nhớ rất kĩ, nên lúc này trong đầu lại nổi lên suy
đoán không được hay cho lắm, vì muốn xác minh suy nghĩ của mình là
đúng, cô bé không hề lên tiếng mà kéo cửa kính ra luôn.
Nhưng
chuyện lại không như Minh Nguyệt suy đoán, Chu Tự Hằng chẳng qua
chỉ đang giặt quần áo, vòi nước vẫn mở, hình như cũng sắp xong rồi.
Nét mặt Chu Tự Hằng hơi ngạc nhiên, lúc nhìn xuống dưới chân Minh Nguyệt thì nhíu mày nói: “Sao lại không đi dép?”
Lúc này Minh Nguyệt mới cảm nhận được là nhiệt độ hôm nay rất thấp, sàn nhà lạnh như băng, cô bé giật giật ngón chân, cố gắng nghĩ ra một cái lý
do: “Em quên, em, em tưởng là…”
Minh Nguyệt cứ ấp úng mãi mà
chưa nói xong, Chu Tự Hằng cầm khăn lau khô tay, đi ra phòng tắm bế
bổng cô bé lên, đặt cô bé lên giường rồi quấn chăn kín lại.
Xong
xuôi, Chu Tự Hằng mới ngồi xuống giường, bổ sung nốt nửa câu sau cho
Minh Nguyệt: “Em tưởng là anh lại tắm nước lạnh chứ gì.” Tâm tư
của cô bé rất đơn thuần, cậu hoàn toàn có thể nhìn thấu được.
Minh Nguyệt xấu hổ cười, đầu rụt vào trong chăn.
“Hôm nay anh không cần tắm nước lạnh nữa.” Chu Tự Hằng cũng cười, nhưng
là một nụ cười vui sướng, cậu véo nhẹ má Minh Nguyệt, nói: “Tối hôm
qua…” Cậu cố tình dừng lại một giây, ý tứ sâu xa nói: “anh đã rất thỏa
mãn rồi.”
Dáng vẻ của cậu nhìn rất ranh mãnh, hai mắt sáng rực, làm cho Minh Nguyệt tỉnh táo lại ngay lập tức.
Kí ức tối hôm qua liền hiện lên trong đầu.
Thứ chất lỏng nóng rực kia dường như lại một lần nữa chảy vào lòng bàn tay
Minh Nguyệt, cô bé rụt tay vào trong chăn, không muốn Chu Tự Hằng nhìn,
lúc này trời sáng nên cô bé không được bạo dạn như buổi tối, nhưng vẫn
cố đáp lại: “anh thỏa mãn…là tốt rồi.”
Về phần thỏa mãn đến mức nào thì cô bé không tiếp tục hỏi nữa.
Nhưng Chu Tự Hằng vì được Minh Nguyệt đáp lại nên càng được đà lấn tới, cậu
ghé sát vào mặt cô bé, nói: “anh đã mong muốn ngày này từ rất lâu rồi,
tưởng tượng đến lúc em giúp anh…”
Chu Tự Hằng không giỏi môn Văn
lắm, lúc nào cũng phải mất thời gian để nghĩ từ, một lúc sau, cậu
mới nói tiếp: “Giấc mơ cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi.”
[Giấc mơ trở thành hiện thực.]
Cậu dùng câu này để nói về buổi tối hôm qua, Minh Nguyệt thầm nghĩ chắc là cậu phải vui lắm.
Minh Nguyệt hơi xấu hổ, hỏi: “anh đã từng mơ như thế chưa? Trong mơ em làm
gì với anh? Có phải làm cái chuyện giống như tối qua không?”
cô bé hỏi thẳng khiến Chu Tự Hằng ngạc nhiên đến ngẩn người, hồi lâu sau cậu
mới gật đầu, nói: “So với việc mà em có thể nghĩ đến thì nhiều
hơn một chút.”
Chi tiết hơn nữa thì Chu Tự Hằng không nói ra, cậu chỉ mới nghĩ đến thôi là đã lại sắp không kìm chế nổi rồi.
Chu Tự Hằng cố gắng ổn định lại tâm trạng rồi đứng dậy.
Trận mưa to buổi sáng sớm đã dần ngớt, Minh Nguyệt cầm quần áo Chu Tự
Hằng đã giặt ra ban công phơi, hôm nay cô bé mặc một cái áo len mỏng màu xám nhạt, mái tóc dài được buộc lỏng, nhìn vô cùng dịu dàng.
Minh Nguyệt như lúc này trông rất đẹp, còn quyến rũ hơn mọi ngày, sự thùy mị duyên dáng không thể nói hết thành lời, tựa như một đóa hoa
sen trên mặt hồ vậy.
Chu Tự Hằng đứng bên cửa sổ, yên lặng ngắm nhìn cô bé.
“anh đang nhìn gì thế?” Minh Nguyệt hỏi cậu.
“Nhìn em.” Chu Tự Hằng nhẹ nhàng đáp, cậu mỉm cười rồi bổ sung thêm: “Nhìn cuộc sống trong tương lai của chúng mình.”
Buổi tối cậu có thể ôm Minh Nguyệt ngủ, sáng mở mắt ra là sẽ được nhìn thấy
gương mặt cô bé đangsay giấc, cùng cô bé dùng chung một lọ sữa tắm, dùng chung một tuýp kem đánh răng, làm cho hơi thở và mùi hương của cả hai
hòa quyện và gắn kết với nhau, chỉ mới một ngày ở cùng với nhau thôi,
Chu Tự Hằng đã có thể nhìn thấy viễn cảnh trong tương lai rồi.
Cậu nói nghe rất tự nhiên, mặc dù giọng nói không to lắm, nhưng thái độ kiên định thì lại được thể hiệnrất rõ ra bên ngoài.
Minh Nguyệt đỏ mặt, tuy rất xấu hổ nhưng cô bé vẫn chân thành nói: “Vậy anh đứng đó nhìn lâu mộtchút nha.”
một câu nói đơn giản nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được sự vui sướng của cô bé,
rất hiển nhiên là cô bé cũng tràn ngập mong đợi về tương lai của hai
người, hơn nữa còn hi vọng ngày đó sẽmau tới.
Chu Tự Hằng bước
tới, từ đằng sau ôm eo Minh Nguyệt, tay nhẹ giữ lấy chiếc cằm tuyệt đẹp, hơi dùng sức để Minh Nguyệt xoay mặt lại, sau đó nghiêng đầu hôn lên
môi cô bé.
Hai người đều dùng kem đánh răng mùi bạc hà, hơi thở thơm mát quyện vào nhau, vừa lạnh nhưng cũng rất nóng bỏng.
Chu Tự Hằng chưa cạo râu, dưới cằm mới mọc mấy sợi râu cứng, khẽ cọ vào mặt Minh Nguyệt.
Đây có lẽ cũng là một dấu hiệu của sự trưởng thành.
Minh Nguyệt không khỏi suy nghĩ, càng nghĩ càng không thoát ra được, cho đến khi đi ra ngoài ăn sáng cô bé cũng không để ý rằng môi mình đã sưng đỏ
cả lên rồi.
Bạch Dương thì lại để ý ngay, sau khi xem
xét một hồi, cậu cho rằng đêm qua nhất định lại xảy ra chuyện gì đặc sắc rồi, cho nên môi của Minh Nguyệt sau một đêm mà vẫn còn sưng đỏ thế
kia.
Bạch Dương không biết sự tình thế nào, cậu chỉ suy đoán dựa vào mấy cái phim Nhật Bản mà cậu hay lén xem thôi.
Cậu lại một lần nữa ho khan, cầm bánh bao thịt trong đĩa của mình để vào
bát của Chu Tự Hằng, nói: “Đại ca, ăn nhiều vào, bổ sung thể lực, tốt
cho sức khỏe.”
Lần này Chu Tự Hằng không nở nụ cười thâm sâu như
lần trước nữa, chỉ gật đầu với lời quan tâm của Bạch Dương, đáp
lại một câu: “Cảm ơn.”
Nghe Chu Tự Hằng đáp lại như thế, Bạch
Dương lại càng chắc chắn là suy đoán của mình đúng, lập tức nghiêm túc
giơ ngón cái với Chu Tự Hằng, cậu cũng phải cố gắng học theo đại ca mới
được, không cần phải phát sinh chuyện gì to tát, chỉ cần chiếm được trái tim của người đẹp thôi là vui lắm rồi.
Mang tâm trạng như thế,
Bạch Dương quyết tâm phải hiện thực hóa câu “Quan tâm người ấy nhiều
hơn một chút” mà Chu Tự Hằng đã nói, mấy ngày tiếp theo, cả bọn lần
lượt đi Vũ Lăng Nguyên, động Hoàng Long, Viên Gia Giới, Bạch Dương cực
kì chăm chỉ, cứ quanh quẩn bên cạnh Mạnh Bồng Bồng không rời.
Mạnh Bồng Bồng là một cô gái độc lập, Minh Nguyệt cứ nghĩ là cách làm của
Bạch Dương sẽ khiến cho cô bạn này khó chịu, nhưng sự lo lắng của cô bé
hiển nhiên là dư thừa, Mạnh Bồng Bồng có đôi khi còn mỉm cười chân thành với Bạch Dương nữa.
Điều này khiến cho Bạch Dương sung sướng cười khúc khích mãi.
Bảy ngày du lịch Trương Gia Giới đã kết thúc trong một ngày trời xanh nắng
ấm, cả hội thu dọn lại hành lý, đi đến ga tàu hỏa, bước lên tàu trở về
nhà.Toa tàu lúc về khá đông đúc và ồn ào, nhưng dù vậy thìMạnh Bồng Bồng vẫn có tâm trạng để ngồi đọc sách giáo khoa bậc đại học.
Bạch
Dương ngồi bên cạnh, nhớ mãi không quên cái đồ thị hàm số hình trái tim
r=a(1- sinθ), đây là thứ duy nhất mà cậu biết, cũng là phương thức duy
nhất có thể áp dụng để kéo gần khoảng cách với Mạnh Bồng Bồng.
Lần này Mạnh Bồng Bồng rất kiên nhẫn giải thích với Bạch Dương: “Đây chỉ là hình thức vẽ 2D thôi, thực ra đồ thị hàm số hình trái tim còn có rất
nhiều cách để vẽ nữa cơ.” cô bé vẽ ra nháp mấy hình đồ thị dạng 2D.
Bạch Dương cầm tờ nháp lên, cái hiểu cái không, Chu Tự Hằng đón lấy rồi nói: “Ví dụ như chúng ta có thể làm hình trái tim 3D, dùng phần
mềm Matlab
để vẽ là được.”
*(MATLAB là ngôn ngữ lập trình do MathWorks
phát triển, cho phép người dùng xây dựng ma trận, vẽ đồ thị hàm số hay
biểu đồ dữ liệu, thực hiện các phép toán, tạo các giao diện người dùng,
liên kết các chương trình máy tính được viết trên nhiều ngôn ngữ khác
nhau, phân tích dữ liệu, phát triển các thuật toán, tạo ra các mô hình
và ứng dụng.
MATLAB được tích hợp nhiều lệnh và các hàm toán học, giúp người dùng thực hiện tính toán các con số, vẽ đồ thị và
thực hiện các phương pháp số.)“3D là không gian ba chiều ấy ạ?” Minh Nguyệt chớp mắt, cực kì tò mò.
“Ừ, còn có thể tô màu nữa cơ.” Chu Tự Hằng đáp, “Nhìn đẹp lắm.”
Cậu chỉ nói rất hời hợt, nhưng Mạnh Bồng Bồng lại nghe ra được sự khác biệt trong đó, cho nên cô bé hỏi: “Cậu biết vẽ không?”
nói xong, cô bé cảm thấy có thể người nghe sẽ cảm thấy bị xúc phạm, nên lại bổ sung
thêm: “Trình độ máy tính của cậu chắc phải giỏi lắm.”
Tính cách
của Mạnh Bồng Bồng vốn rất lạnh lùng điềm đạm, từ trước đến nay chưa
từng mở miệng giải thích quá nhiều, nhưng hôm nay dường như cô bé đã cảm nhận được tình cảm của mọi người, cho nên cũng đã biết khen ngợi và trò chuyện nhiều hơn.
Chu Tự Hằng chỉ “Ừ” một tiếng rồi không nói gì thêm, nhưng mới quay đầu lại thì thấy Minh Nguyệt vẫn đang mở to mắt
nhìn mình, nên đành nói tiếp: “Mình có thể vẽ tranh, làm toán, cũng có
thể lấy kịch bản trên mạng về rồi làm thành một bộ phim hoạt hình.”
“Khi nào xong anh sẽ tặng cho em.” Cậu nhỏ giọng nói với Minh Nguyệt, vuốt mái tóc dài của cô bé.
Minh Nguyệt nghe không hiểu lắm, nhưng cô bé cũng biết là làm những chuyện
đó không hề đơn giản, cô bé vui vẻ hỏi: “anh tự học lập trình sao? Vì
chuyên ngành anh chọn là công nghệ thông tin à?”
cô bé cho rằng Chu Tự Hằng đang cố gắng vì chuyên ngành mà mình đã lựa chọn.
Bạch Dương nghe thế thì liền nhảy vào nói: “không phải đâu! Đại ca em mấy
năm trước đã lập trình được phần mềm hack game ‘Truyền Kỳ’ rồi đấy chị
dâu! Khi ấy phần mềm hack còn chưa lưu hành, nên hai người bọn em trong
game phải nói là vô địch thiên hạ, không có đối thủ luôn!” Nhắc lại
chuyện cũ, cậu vô cùng vui vẻ, hồi đó cậu tỉnh tỉnh mê
mê, không buồn không lo, ngày nào cũng chỉ thích chơi bời lêu lổng,
nhưng đột nhiên nhớ ra là phải giữ hình tượng trước mặt Mạnh Bồng Bồng,
nên Bạch Dương lập tức không nói nữa.
Chu Tự Hằng cười gật đầu, dường như hơi xấu hổ, vành tai đỏ lên một chút.
trên bàn học của cậu không có lấy một quyển sách, chỉ toàn là đĩa game xếp cao
như núi.Minh Nguyệt nhớ lại chuyện đó, liền xoay người nhìn Chu Tự Hằng.
Cậu ngồi cạnh cửa sổ, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào, tàu hỏa chạy rất
nhanh, phong cảnh thay đổi liên tục trước mặt cậu, gương mặt đẹp trai
như tan ra cùng với ánh nắng hè rực rỡ.
Chu Tự Hằng đã từng
có một quá khứ nổi loạn, nhưng quãng thời gian ấy đã đắp nặn cậu trở
thành mộtngười tỏa sáng như ngọc của ngày hôm nay.
Mạnh Bồng Bồng có phần kinh ngạc, nhưng cô bé khôi phục lại rất nhanh, đặt bút xuống,
hai ngón tay gõ lên bàn, dáng vẻ như đang suy nghĩ và đàm phán một việc
gì đó, một lúc sau cô bé mới nghiêm túc nói với Chu Tự Hằng: “Cậu có
năng lực như vậy thì nên thử tham gia cuộc thi ACM, đội tuyển của trường Thanh Hoa hàng năm đều tuyển chọn các tân sinh viên, ở trong đội tuyển
cậu sẽ có nhiều cơ hội để rèn luyện, rất có ích cho tương lai sau này.”
*(ACM là cuộc thi lập trình quốc tế lâu đời và danh giá nhất dành cho sinh
viên các trường đại học và cao đẳng trên toàn cầu. Đây là một cơ hội cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng thể hiện và rèn luyện các kỹ
năng giải quyết vấn đề và lập trình. Sau khi trải qua các vòng chung kết khu vực, các đội tuyển xuất sắc nhất khắp các châu lục sẽ được chọn ra
để tham dự vòng chung kết toàn cầu ACM-ICPC World Final, nhằm mục đích
tìm ra đội tuyển vô địch thế giới.)Mạnh Bồng Bồng thật sự là nghĩ được quá xa.
Chu Tự Hằng gật đầu, có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ về việc này, một lúc sau cậu lại đột nhiên hỏi: “Ai nói cho cậu biết?”
Mạnh Bồng Bồng mím môi, trả lời rất nhanh: “Trần Tu Tề.”
Cái tên này hình như đã không xuất hiện được một năm nay rồi, bỗng nhiên
nhắc tới, Chu Tự Hằng lại có cảm giác như cách một thế kỉ vậy, là thủ
khoa của thành phố, Trần Tu Tề cũng giống cậu, lựa chọn học khoa công
nghệ thông tin của trường đại học Thanh Hoa.
Xem ra, sau này hai người sẽ lại một lần nữa giữ mối quan hệ là đàn anh khóa trên và đàn em khóa dưới rồi.
Chu Tự Hằng nắm tay Minh Nguyệt, không nói gì thêm.
Tàu hỏa đến Nam Thành vào lúc xế chiều, bốn người mỗi người đi một ngả,
Mạnh Bồng Bồng lúc đi ra khỏi ga thì nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn này đến từ Bạch Dương.
Chỉ ngắn gọn vài chữ - “Mình có thể gọi cậu là Bồng Bồng không?”
Câu cú có vẻ rất rụt rè cẩn trọng, trong câu hỏi ẩn chứa rất nhiều sự mong đợi và khát khao.
Mạnh Bồng Bồng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Bạch Dương lúc nhắn cái tin này, do dự một lát, côbé nhắn lại: “Được.”
Chuyến du lịch bảy ngày cứ thế đặt một dấu chấm hết cho quãng thời gian làm học sinh trung học của bốn chàng trai cô gái này.
Đầu tháng tám, các trường đại học và cao đẳng bắt đầu gửi giấy trúng
tuyển, trên khắp các con phố và ngõ hẻm đều có thể nhìn thấy bóng dáng
của những người chuyển phát nhanh.
Tờ giấy và phong thư có chữ kí tay của hiệu trưởng, chính là sự khởi đầu cho một cuộc hành trình mới của cuộc đời
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com