Chuông vào lớp vang lên, tất cả đều phải bỏ dở cuộc tìm kiếm, vào lớp để tránh gây sự ồn ào cho nhà trường.. Thời gian vẫn cứ lặng lẽ âm thầm chạy một cách chậm chạp trong sự sốt ruột của bao người. Một tiếng đồng hồ trôi qua, chẳng ai trong bốn người họ có tâm trạng học hành. Lời giảng của giáo viên cứ chui từ tai này sang tai kia rồi ra ngoài luôn, không có lời nào chịu ở lại trong não. Rồi chuông điện thoại của Bảo Nam vang lên. Mặc kệ thầy Khanh đang giảng giảng cái gì đó về “phương trình lượng giác”, Bảo Nam nhanh chóng bắt máy.
-Ở đâu? – Bảo Nam nôn nóng hỏi, giọng vẫn nhỏ thầm vừa đủ nghe.
-Dạ, em cũng không biết nữa đại ca…
-Cậu… giỡn mặt tôi hả? Tôi hỏi là họ đang ở đâu? Bảo Nam gằn từng tiếng một qua kẻ răng.
Tên đàn em sợ sệt trả lời:
-Thật tình là em không biết chính xác họ đang ở đâu, nhưng có thong tin về kẻ đã bắt cóc hai người bọn họ đây ạ!
-Nói ngay cho tôi biết là tên to gan nào?!
[email protected]!#%!~!#$^((^…@(….
Bảo Nam đã lấy lại được bình tĩnh, nở một nụ cười gian tà khi nghe tên đàn em tiết lộ thông tin của kẻ ấy.
-Sau tiết này, bắt tên ấy đem ra sau trường và đợi tôi ở đó.
Giờ học vẫn tiếp tục nhưng Bảo Nam và 2 người nữa ( Tiến Thanh và Hoài Phong) vẫn ngồi đếm từng giây để chờ tiếng chuông báo hiệu giờ chuyển tiết. Vì thiếu 2 cây trụ cột giỏi toán nên lớp Nhiều Chuyện phải cực khổ lắm mới lết được hết 2 tiết toán mà lấy về điểm A vào sổ.
-Reng!!! – chuông vừa vang lên, thầy Khanh chưa kịp ra khỏi lớp thì 3 chàng trai đã vội vã lao ra khỏi lớp, hướng về phía sân sau – bãi đất trống.
Tại sân sau- bãi đất trống của trường THPT Hồng Đức.
Một nam sinh đang bị trói chặt tay, khắp người đầy