Edit: Spring13
Trong lời nói của cô hình như có sự bất mãn, Giang Trạm nghe ra được nhưng không biết tại sao cô bất mãn.
Dục vọng rất đáng giá.
Anh cúi đầu, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, anh bật cười thành thật nói với cô: “Phải.”
Triệu Kim Hạ nhướng mày, cũng cười theo.
Cô thích sự thành thật.
Giang Trạm bồng cô vào phòng, ngửi được mùi hương thoang thoảng anh lại cúi đầu nhìn cô.
Anh thả cô xuống ngồi trên giường, đặt cây gậy ở nơi thường để bên giường.
Cô nhìn anh: “Anh còn chưa đi sao?”
Anh đứng trước mặt cô, nhìn cô: “Lời tôi nói đều là thật, tôi không lừa cô.”
Cô nghiêng người nằm trên giường, kéo tấm chăn đắp lên người: “Tôi biết.”
Cô biết? Cô biết gì chứ?
Cô nhắm mắt lại.
Giang Trạm không rời đi, anh đứng tại chỗ cúi người nhìn khuôn mặt ngủ say của cô.
Không có đồ trang điểm che phủ, đôi mắt thâm quầng của cô rất rõ ràng, trông hơi tiều tụy.
Một lúc sau, anh nghe được cô nói: “Còn chưa đi? Anh thực sự chưa từng thấy phụ nữ ư?”
Khi nói chuyện cô chậm rãi nghiêng người, đưa lưng nằm về phía anh.
Giang Trạm thấy cô còn nhớ chuyện ban nãy, anh ảo não, buồn bực phát cười.
Anh xoay người ra khỏi phòng, một lát sau anh lại đi trở về, tựa bên cửa hỏi người bên trong: “Gối đầu của tôi đâu?”
Hô hấp của cô rất nhẹ, rất đều.
Tinh dầu xông trong phòng ngủ chắc là có chút tác dụng nhỉ?
Anh lắng nghe hô hấp của cô, cong khóe môi mỉm cười, chầm chậm đóng cửa lại tự mình đi tìm gối đầu.
Tìm hồi lâu, anh tìm được cái gối của mình ở trên máy giặt, nó đáng thương bị ném trên đó, anh ôm gối ngửi mùi, cũng may không có mùi gì khác lạ, tạm dùng một đêm đi.
Hơn mười ngày anh không xuất hiện, cô nhất định tức giận mới có thể ném gối đầu của anh trong này.
Anh ôm gối đầu nằm trên sô pha, trước khi nhắm mắt lại anh nghĩ nghĩ, chậm rãi chuyển động ngón tay mình, ý nghĩ của anh len lén tiến vào phòng ngủ của cô, kéo bức màn của cô lộ ra chút khe hở.
Làm vậy khi trời sáng cô mới có thể nhìn thấy đầu tiên.
Ngày hôm sau.
Triệu Kim Hạ bị mặt trời đánh thức, cô hoang mang ngồi dậy, liếc mắt một cái nhìn thấy ánh nắng bên ngoài qua khe hở trên bức màn.
Cô đè trán, cau mày nhìn ngoài cửa sổ.
Cô ngồi dậy lấy chân giả đeo vào, đi tới bên cửa sổ túm lấy bức màn kéo lại, cũng không biết tại sao cô dừng lại, cô thấy thế giới bên ngoài mơ hồ, chỉ có ánh nắng là mãnh liệt.
Cô kéo màn ra, xoay người rời khỏi phòng.
Phòng khách đã không còn ai, ngay cả gối đầu cũng không có.
Mọi việc hôm qua vẫn còn trong đầu cô.
Phòng khách trống rỗng.
Cô nắm chặt nắm tay.
Thật là làm càn, nói đến là đến nói đi là đi, cũng chẳng nói tiếng nào, coi chỗ cô là trạm rác sao?
*** ***
Tạ Vân Nhiên từ bên ngoài trở về, miệng ngậm một điếu thuốc không châm lửa.
Cô ta đi qua cầu thang ngoằn ngoèo thật dài, dừng lại giữa đường, thấy Giang Trạm đang quét dọn trên hành lang, ngửa đầu xuất thần nhìn bức họa trên trần nhà.
Cô ta đi qua, chuẩn bị đá sau đầu gối anh một cái ——
Giang Trạm đột nhiên tránh đi, anh ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì trừng mắt nhìn Tạ Vân Nhiên: “Cô còn chưa xong hả?”
Tạ Vân Nhiên ngậm điếu thuốc, hơi híp mắt xoay người đi về phía văn phòng, vừa đi vừa quay đầu nói với anh: “Làm xong chuyện thì mau cút đi.” Cô ta thu hồi tầm mắt, đưa lưng về phía anh ngáp một cái.
Mấy ngày liên tục ở trong địa ngục thẩm vấn Long Nghiên, bản thân dơ bẩn không nói, còn muốn làm bẩn luật pháp của địa ngục.
Ma vương Giang Trạm lại gây rối tại địa bàn của cô ta, cô ta muốn người bảo lãnh, mấy thành viên hội đồng quản trị còn có thành kiến đối với ác ma mắng chửi cô ta xối xả, ông tổng thế mà chẳng nói tiếng nào…
Giang Trạm quét dọn xong tầng cuối cùng coi như công đức viên mãn, tự do rồi.
Anh chạy đến văn phòng Tạ Vân Nhiên đòi tiền lương, cô ta hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, bị Giang Trạm làm ồn, cô ta tiện tay vớ lấy thứ gì đó trên bàn ném về phía anh.
Giang Trạm phản ứng nhanh nhẹn, tránh né từng cái.
“Tiền.”
“Anh thiếu tiền thiếu đến chết phải không?” Tạ Vân Nhiên đỡ trán nói.
“Ừ.”
Tạ Vân Nhiên lấy ra di động, tìm được số liên hệ của anh rồi chuyển khoản cho anh: “Cút.”
Giang Trạm luôn nhớ tới tiết mục mua sắm trên tivi tối qua, sau khi nhìn thấy số tiền trong di động cuối cùng nạp đủ, anh thầm nghĩ đêm nay còn phải xem tiết mục mua sắm trên tivi, xem cùng Triệu Kim Hạ.
Anh trở lại quán cà phê.
Hôm nay là cuối tuần, rất nhiều học trò sinh viên tới đây, chỗ này im lặng, thích hợp tìm nơi vắng vẻ học tập.
Lộ Du Du ở quầy cùng La Tư lập kế hoạch thêm món mới.
“Không thì trà sữa đi?” Lộ Du Du nói.
La Tư chẳng hề nghĩ ngợi, vỗ tay: “Được.”
Lộ Du Du nhếch khóe miệng: “Anh không suy nghĩ sao?”
“Du Du cảm thấy được thì tôi được.” La Tư nói xong nhìn thấy Giang Trạm, cậu ta vẫy tay gọi anh qua, nói với Giang Trạm về kế hoạch vừa rồi.
Giang Trạm nói, “Có thể kiếm tiền không?”
La Tư: “…”
Lộ Du Du: “Có thể, có thể, hiện tại rất nhiều người thích uống trà sữa, đủ loại mùi vị.” Lộ Du Du lặng lẽ nhìn Giang Trạm, cúi đầu cầm giẻ lau chậm rãi lau quầy.
“Vậy trà sữa đi.” Giang Trạm gần như không cần suy nghĩ, anh chỉ quan tâm có kiếm được tiền hay không, kiếm được tiền mới có thể mua sắm trên tivi.
Trong mắt anh có ý cười, lên lầu tắm rửa.
Trước khi ban đêm tới, Giang Trạm nhận được tin nhắn từ Tô Hạo —— không phải tin nhắn di động, mà là tin nhắn tâm linh.
Giang Trạm mặc đồng phục ra ngoài, tức thì hiện ra trong căn hộ của Tô Hạo, đây là chỗ công ty sắp xếp cho anh ta ở.
Tô Hạo co lại bên giường, nghe được tiếng bước chân, đó là tiếng giày da giẫm trên nền nhà.
Anh ta từ bên giường đi ra, sắc mặt hoảng sợ nhìn Giang Trạm.
“Ông chủ…ông chủ, giúp giúp tôi…”
Giang Trạm ngồi xổm xuống trước người anh ta, anh vuốt khuy cài tay áo của mình, hô hấp nhẹ nhàng phả lên hình xăm trên ngón trỏ của mình.
“Muốn tôi giúp anh cái gì?”
“Giúp tôi…giúp tôi…” Tô Hạo khóc lên.
Anh ta khóc còn thật hơn diễn cảnh khóc trong phim, cũng càng buồn cười hơn, “Tôi làm sao bây giờ? Không phải anh đã nói tôi sẽ sống tới bảy mươi tuổi ư?”
Giang Trạm chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông phủ phục bên chân mình.
Ở góc giường còn đặt ống tiêm, trông anh ta hết sức nhếch nhác.
“Chính anh làm cái gì, anh không rõ ràng sao?”
Tô Hạo nhớ ra, anh ta lau nước mắt nói: “Tôi…tôi không phải cố ý, tôi không phải cố ý muốn đi tới nơi như vậy ——”
“Nói đến cùng anh không tin tôi, cho nên mới đi tham dự những trường hợp xã giao như vậy, lấy lòng những ông chủ lớn, dính vào thứ không nên dính vào, đó là phạm pháp, sự nghiệp diễn xuất của anh sẽ chấm dứt như thế ——”
“Không! Tôi không thể cứ chấm dứt như thế được! Ông chủ! Giúp tôi đi!”
“Anh không tin tôi, tôi không giúp được.”
“Tôi tin! Tôi tin anh!”
“Muộn rồi.”
Giang Trạm xoay người muốn đi, Tô Hạo đứng lên ôm lấy chân anh, khóc lóc cầu xin: “Ông chủ! Ông chủ! Tôi lấy đồ để đổi! Xin anh hãy cứu tôi!”
Anh cúi đầu nhìn Tô Hạo.
Đêm nay bóng đêm đặc biệt dày đặc, bởi vì không có ánh sao.
Anh cười: “Linh hồn của anh đã là của tôi, anh lấy gì để đổi?”
Tô Hạo ngây người, có chút tuyệt vọng, tương lai mà anh ta khát khao ở trong bức tranh do ông chủ tạo thành, tương lai của anh ta vốn nên là tốt nhất, thế nhưng…anh ta cố tình không tin ông chủ, không tin… Anh ta rốt cuộc trúng tà gì mới có thể phạm lỗi như vậy?
Tô Hạo khóc: “Ông chủ, tôi lấy mạng đổi, được không? Ông chủ, tôi lấy tuổi thọ đổi được không? Vầy đi, anh có thể lấy linh hồn của tôi sớm hơn…”
Giang Trạm lập tức đáp lại anh ta: “Được.”
Giang Trạm đá tay anh ta ra, lùi về sau rồi ngồi xổm nhìn anh ta: “Kể lại sự việc từ đầu đến cuối cho tôi nghe, nếu có những người khác biết anh phạm sai lầm này, tôi không dám bảo đảm sẽ không có phóng viên đào bới.”
Tô Hạo kéo vạt áo dùng sức lau nước mắt nước mũi trên mặt.
Anh ta nói: “Là người đại diện của tôi, anh ta chụp rất nhiều ảnh, uy hiếp nghệ sĩ… Có rất nhiều nghệ sĩ trong công ty bị anh ta lợi dụng như vậy…”
Tuy đã biết từ lâu dục vọng của nhân loại dơ bẩn cỡ nào, nhưng lắng nghe Tô Hạo nói, anh vẫn có phần không thích ứng —— dục vọng của những người đó còn tanh hơn mùi máu.
Dục vọng của bọn họ đã chạm đến điểm mấu chốt của pháp luật.
Tô Hạo túm lấy góc áo của Giang Trạm: “Ông chủ…giúp tôi với…”
“Mười năm tuổi thọ.”
Tô Hạo không dám do dự, luyến tiếc mười năm cũng vô dụng.
Anh ta rõ ràng, bất cứ chuyện gì cũng cần phải trả giá, lần này anh ta biết nghe lời, không cần nghĩ tới việc làm kỳ quái cũng không tham lam nữa, ông chủ đã cho anh ta cơ hội, anh ta chỉ cần làm tốt việc của mình.
“Cám ơn ông chủ.”
“Tự anh có thể cai không?” Giang Trạm lướt nhìn ống tiêm bên giường.
Tô Hạo cắn răng: “Có thể!”
“Được, tôi giúp anh, nhưng mà nếu anh còn tái phạm tôi sẽ không cho anh cơ hội nữa, hiểu chưa?”
Tô Hạo cắn ngón tay phát run, gật đầu: “Tôi, tôi hiểu, hiểu được…cám ơn…cám ơn ông chủ.”
Cửa trượt ban công phòng khách mở rộng ra, gió thổi làm màn cửa hơi lay động.
Triệu Kim Hạ ngồi khoanh tay, nhìn tám hộp rau trên bàn trà, gọi là rau tổng hợp, trên thực tế còn có thịt —— thịt kèm theo trong hai hộp rau, không cần mở ra cũng thấy được bên trong có ớt.
Cô nhìn nhìn, ngón tay gõ trên cánh tay.
Nếu không đến thì mấy thứ này không cần thiết tồn tại.
Cô đứng dậy, ôm lấy cái hộp trên bàn, khập khiễng đem từng cái bỏ vào thùng rác trong phòng bếp.
Cô đóng cửa trượt, kéo màn lại, đeo tai nghe xem tivi.
Cô không xem tiết mục mua sắm, đổi sang kênh thế giới động vật.
Một con báo ở bờ sông nhìn hà mã sắp lên bờ.
Nó đang chờ thời cơ ——
Đột ngột cắn mạnh một cái trên cổ hà mã!
Tivi cố ý thả chậm động tác, lọt vào mắt cô ngược lại mất đi cảm giác kích thích.
Cô cảm thấy nên đột ngột nhào tới, không cần làm chậm động tác.
“Cô xem gì đó?”
Cô đang tập trung xem, không hề phát hiện anh tới đây.
Anh đứng phía sau cô, nửa nằm trên lưng sô pha nghiêng đầu nhìn cô.
Cô không có phản ứng gì, cũng lười động