Edit: Sam
Trở lại phòng bệnh, y tá đã thay quần áo cho Triệu Kim Hạ, cơn sốt cũng giảm dần.
Giữa chừng cô tỉnh lại một lần, lại bắt lấy tay anh không buông, anh cụp mắt nhìn cô, cô hơi nhắm mắt lại, miệng lưỡi khô khan thốt ra hai chữ “giao dịch”.
Khuôn mặt anh kéo căng, nhẹ giọng nói với cô biết rồi.
Giang Trạm đút cô uống thuốc.
Mưa vẫn rơi tí tách, Tiệu Kim Hạ ngủ rất sâu.
La Tư đi tới đi lui trong phòng bệnh.
Giang Trạm ngồi trên ghế gỡ ra bàn tay của Triệu Kim Hạ, anh liếc mắt nhìn sang La Tư.
Anh biết La Tư sẽ tò mò, vì thế anh lên tiếng: “Phục vụ khách hàng tận tâm tận sức.”
La Tư kinh ngạc: “Cô ta muốn làm giao dịch với anh?”
“Ừ.”
Nếu không có gì sơ hở, nghe ra không thành vấn đề, nhưng cảm giác lại không đúng.
La Tư nhìn Triệu Kim Hạ rồi lại nhìn Giang Trạm, một lát sau cậu ta cười nói: “Wow, ma vương, chúc mừng anh, khách hàng cấp A bằng mười khách hàng bình thường, ma vương anh giỏi quá đi.”
Khuôn mặt Giang Trạm không có biểu cảm, anh lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ chẳng nói lời nào.
Lời khen của La Tư như là châm chọc.
“Ma vương, tôi về trước.”
“Ừm, hôm nay cảm ơn cậu.”
La Tư đứng dậy rời khỏi, đi tới cửa cậu ta dừng bước ngoảnh đầu lại nhìn Giang Trạm, nghĩ nghĩ rồi đi trở về, cậu ta đứng phía sau anh nhỏ giọng nói: “Anh phải cẩn thận đó, lúc ký hợp đồng với khách hàng cấp A bên thiên đường sẽ phái người xác nhận nội dung hợp đồng.
Đây là Mạnh Bà nói cho tôi biết, cụ thể ra sao tôi cũng không biết.”
Giang Trạm quay lại nhìn về phía cửa, La Tư đã đóng cửa rời khỏi.
Mưa bên ngoài từ từ ngừng rơi, chờ đến khi hừng đông mọi thứ đều trở nên khác với hôm qua.
Triệu Kim Hạ mơ màng tỉnh lại, theo bản năng muốn bắt lấy gì đó lại quơ lấy khoảng không, cô đột nhiên mở mắt, trước mắt là nơi xa lạ, nhìn xung quanh mới biết đây là phòng bệnh tại bệnh viện.
Giang Trạm không ở đây.
Anh không nghe lời của cô.
Quả nhiên, vẫn phải xác định giao dịch mới được đúng không? Giấy trắng mực đen, ký tên đóng dấu đầy đủ.
Từ xa cô chợt nghe được tiếng nói chuyện của Chu Xích Hòa và y tá.
“Bác sĩ Chu, không phải, tối qua là người khác làm giấy tờ, hai người họ cùng nhau đưa cô Triệu tới, luôn chăm sóc cô Triệu là cái người vóc dáng cao cao kia.”
Chu Xích Hòa mau chóng nghĩ tới người đàn ông xuất hiện trong nhà Triệu Kim Hạ, vệ sĩ theo như lời của Triệu Kim Hạ.
Sáng sớm Chu Xích Hòa vừa đến bệnh viện thì y tá liền nói với chị ấy việc Triệu Kim Hạ ở trong bệnh viện, chị ấy còn tưởng cô biết nghe lời tự chủ động đến bệnh viện.
Chu Xích Hòa đẩy ra cửa phòng bệnh, thấy Triệu Kim Hạ nằm ngoan ngoãn trên giường, chị ấy đi qua sờ trán cô rồi dùng tay ra hiệu với y tá, bảo cô ta đi trước.
Chị ấy kéo ghế qua ngồi bên cạnh, nhìn người trên giường nói: “Còn giả bộ ngủ nữa?”
Triệu Kim Hạ nhắm mắt, không nói chuyện.
Chu Xích Hòa hừ một tiếng, nói: “Ba em đến rồi.”
Triệu Kim Hạ bật dậy, yên lặng nhìn Chu Xích Hòa.
Chu Xích Hòa tỏ vẻ nghiêm chỉnh, không giống như nói đùa với cô.
Cô cau mày nhìn về phía cửa, một lát sau nghe được tiếng cười của Chu Xích Hòa, cô mới biết được ba không có khả năng tới đây.
Đứng đầu trong lòng ba không phải cô, cũng không phải mẹ, mà là nhà họ Triệu ở Nam Thành.
Chu Xích Hòa thấy cô hình như không vui, đành phải nói sự thật với cô: “Ba em không tới nhưng có gọi điện thoại.”
Triệu Kim Hạ ừ một tiếng.
Chu Xích Hòa đứng dậy đặt tay trên đầu cô xoa nhẹ, nhẹ nhàng hỏi cô: “Giờ đã khỏe hơn chưa?”
“Ừm.” Giọng Triệu Kim Hạ trầm thấp.
“Vậy theo chị về nhà, hôm nay chị xin nghỉ, nấu cơm cho em ăn.”
Triệu Kim Hạ hất tay chị ấy ra: “Không được.”
“Lý do?”
“Em có việc phải thương lượng.”
“Việc gì mà còn quan trọng hơn em ăn cơm với chị hả?”
Triệu Kim Hạ xuống giường mang giày, hỏi: “Việc làm ăn chỉ có một lần, cơm…” Giọng cô hạ thấp, “Ngày mai, ngày mốt đều được.”
Chu Xích Hòa ngẩn người.
Không biết có phải vì ngã bệnh hay không, Kim Hạ trước mắt hình như dịu dàng hơn nhiều.
Lồng ngực Chu Xích Hòa nhất thời xót xa, chị ấy chớp mắt cười nói: “Em nói đó nha, ngày mai ngày mốt, chị bảo anh rể của em mua nhiều món ăn em thích, không được phép thất hứa nữa.”
“Được.”
Chu Xích Hòa ra ngoài làm giấy tờ xuất viện.
Triệu Kim Hạ tựa trên cạnh cửa phòng bệnh, cầm nắm cửa mở ra rồi đóng lại, tới tới lui lui, lặp đi lặp lại.
Cô nheo mắt nhìn về phía hành lang, bóng người mơ hồ, tư thế đi lại của Chu Xích Hòa tựa cơn gió, có mơ hồ bao nhiêu cũng có thể liếc một cái là nhận ra.
Chu Xích Hòa đưa cô về nhà, chị ấy rất nghiêm khắc dặn dò cô nghỉ ngơi cho khỏe.
Triệu Kim Hạ gật đầu, Chu Xích Hòa mở ra tủ lạnh bỏ đi những thứ không còn dùng được, lại kiểm tra những chỗ khác, chị ấy vào phòng giặt đồ thì nhìn thấy tấm thảm xa lạ và một cái gối đầu hoàn toàn không phải gu của cô, chị ấy vừa há miệng muốn hỏi tình huống thì Triệu Kim Hạ đứng ở cửa phòng giặt đồ, cô đột nhiên nói: “Có phải em gọi một tiếng chị hai, chị sẽ nghe lời lập tức đi ngay không?”
Chu Xích Hòa kinh ngạc nhướn một bên lông mày, mỉm cười: “Được, em gọi một tiếng chị lập tức đi ngay, tuyệt đối không hỏi thêm gì.” Tuy rằng chị ấy rất muốn biết chuyện về cậu vệ sĩ kia.
Triệu Kim Hạ tỏ vẻ thản nhiên, khô khan gọi một tiếng: “Chị hai.”
Chu Xích Hòa cười tươi đến mức như khóe miệng muốn nứt ra, chị ấy ôm lấy Triệu Kim Hạ, xoa tóc cô cho tới khi rối bời: “Kim Hạ, Kim Hạ, em đã lâu không gọi chị như vậy.” Chị ấy ôm Triệu Kim Hạ, thật không biết mình dễ xúc động bao nhiêu, vì tiếng “chị hai” đã lâu chưa nghe được này mà thiếu chút nữa bật khóc.
Triệu Kim Hạ đẩy chị ấy ra: “Em gọi rồi, chị đi đi.”
Chu Xích Hòa liên tục nói “Ok”, khi mang theo túi xách ra cửa chuẩn bị đóng cửa thì chị ấy quay lại, nói: “Nhớ ngày mai đó.”
Triệu Kim Hạ vịn lưng sô pha từ từ đi tới trước sô pha, nghe tiếng đóng cửa cô mới thở phào, nghiêng người nằm trên sô pha.
Cô không đến công ty luật, Cổ Dụ Thành tới đón cô không đón được người, luôn gọi điện thoại liên lạc với cô.
Cô nhìn kỷ lục cuộc gọi đến, có mấy chục cuộc gọi nhỡ, thực sự kiên nhẫn, nếu là cô thì chắc chắn không kiên nhẫn như vậy.
Cô trả lời tin nhắn của anh ta, nói: “Ngủ quên.”
Bắt đầu từ ngày đầu tiên cô đi làm thì chưa từng dùng lý do “ngủ quên”, lý do này vẫn là hồi đi học mới thường xuyên lấy ra dùng, cô học hành rất giỏi, đến muộn cũng không quan trọng, cho dù nói với giáo viên mình ngủ quên, giáo viên cũng sẽ không trách cô, bởi vì cô thông minh đáng yêu xinh đẹp, hòa đồng với các bạn học, thậm chí các giáo viên đều rất thích Triệu Kim Hạ hoạt bát đáng yêu.
Cổ Dụ Thành nhìn thấy lý do này, nhớ tới quá khứ liền buồn cười.
Có lẽ cô thật sự mệt mỏi rồi.
Anh ta cất di động không quấy rầy cô nữa.
Hồi trước Triệu Kim Hạ ngủ quên tới trường rồi còn có thể ngủ bù, cô lấy sách vở che dáng dấp nằm sấp trên bàn ngủ.
Anh ta đều sẽ ngồi ở chỗ trước bàn cô, chủ động giúp cô che chắn, ngăn