Edit: Spring13
Đã có người tiến vào nhà.
Cô có thể cảm nhận được một mùi hương xa lạ trong nhà, mùi nước hoa còn là mùi rất dung tục, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Trong bầu không khí khắp nơi đều là mùi xa lạ khiến người ta khó chịu, Triệu Kim Hạ không chịu nổi, cô cầm nước hoa mình thường dùng xịt loạn xạ trong không khí, xông vào mũi chính là mùi hương cô thích.
Triệu Kim Hạ ngồi trước máy tính, xem đi xem lại hình ảnh máy quay ——
Ủa sao không có ai?
Khuôn mặt Triệu Kim Hạ cứng đờ, cô phóng to hình ảnh, nhìn thấy bức màn tại ban công phòng khách lay động, cửa ban công đóng chặt, trong tình huống không có cơn gió lọt vào trong vậy mà bức màn lại lay động, mức độ lay động còn không nhỏ; khi cô ngủ mép giường hình như bị thứ gì đó đè xuống, giống như là có người lấy tay chống lên…
Triệu Kim Hạ nhắm mắt ngửa ra sau.
Gặp quỷ rồi.
Đầu óc Triệu Kim Hạ không thể bình tĩnh.
Còn một lần nữa có cảm giác gặp quỷ là ở cửa nhà hàng xóm, rõ ràng không có gió nhưng cô vẫn cứ cảm giác được bên cạnh có người, cô nghĩ kỹ lại cũng có mùi hương đó.
Triệu Kim Hạ đúng lúc phải đến bệnh viện một chuyến, cô bèn lấy cớ nói với Cổ Dụ Thành hôm nay không đến công ty luật, con người Cổ Dụ Thành quan tâm quá chặt chẽ, thế nào cũng phải hỏi han rõ ràng, Triệu Kim Hạ kiên nhẫn nói với anh ta hôm nay có hẹn với chuyên gia xoa bóp, lúc này Cổ Dụ Thành mới yên tâm.
Triệu Kim Hạ từ bãi đỗ xe ngầm lái xe mình chạy thẳng đến bệnh viện.
Tới bệnh viện, Chu Xích Hòa đã sắp đặt người chờ ở lầu một.
“Cô Triệu, hôm nay vẫn phải ngồi xe lăn.” Trợ lý của Chu Xích Hòa ăn nói dịu dàng, khiến Triệu Kim Hạ không thể nào từ chối, chỉ đành ngồi xe lăn đi lên.
Chu Xích Hòa cố ý dành ra thời gian một ngày cho Triệu Kim Hạ, nhưng chị vẫn còn hơi bận, vừa mới từ một phòng bệnh đi ra chị đã nhìn thấy Triệu Kim Hạ ngồi trên xe lăn từ thang máy ở cuối hành lang đi tới.
Chu Xích Hòa bước đến trước người Triệu Kim Hạ, thấy sắc mặt cô vẫn tái nhợt như lần trước, chị vừa lo lắng lại tức giận.
“Để tôi, cô đi xem bệnh nhân ở phòng bệnh khu 6, kiểm tra xem bọn họ có uống thuốc đúng giờ không.”
Chu Xích Hòa đẩy Triệu Kim Hạ vào phòng bệnh, sau khi đóng cửa lại chị rửa tay kỹ càng rồi mới xắn lên ống quần của cô.
“Dạo này có phải em đứng nhiều hay không?” Chu Xích Hòa tháo ra chân giả của Triệu Kim Hạ, nhìn thấy vết thương hư hại ghê người ở chỗ gãy chân của cô, chị tức giận không có chỗ trút ra.
Chu Xích Hòa vươn tay muốn dí trán Triệu Kim Hạ, lại bị cô nhanh nhạy tránh đi.
Chị tức giận cười, “Triệu Kim Hạ, em còn muốn khỏe mạnh không hả?”
Triệu Kim Hạ không nhìn chân mình, cô do dự nửa giây mới nói: “Kê đơn thuốc giảm đau cho em đi.”
Chu Xích Hòa ngước mắt nhìn cô: “Dạo này đau lắm ư?”
“Cũng không phải, chỉ là công việc có đôi khi cũng cần phải đứng ——”
“Triệu Kim Hạ! Em có thể nghe lời một lần không hả? Em không thể ngồi xe lăn tử tế sao? Ngồi xe lăn thì làm sao, rốt cuộc em muốn gì? Em thật sự muốn bắp đùi cũng phế luôn phải không?”
Triệu Kim Hạ hơi ảo não, biết chắc sẽ như vậy mà.
Cô giơ tay lại buông xuống, mềm giọng nói: “Chỉ lần này thôi, gần đây em hơi bận.”
“Bận? Em có thể bận gì chứ? Tên nhóc Cổ Dụ Thành kia ở bên cạnh em, em không thể dựa vào cậu ta một chút sao?”
Triệu Kim Hạ không nói.
Chu Xích Hòa thở dài: “Được, không nói chuyện này nữa, công thức nấu ăn chị đưa cho em, em có nghe lời dựa vào đó mà làm không? Chị cho em biết, em cứ vậy cơ thể sẽ suy sụp đó!”
Triệu Kim Hạ bị lời nói này làm cho sợ hãi, cô đành phải kiên trì nói dối: “Ăn rồi, em đã từng ăn ở nhà Cổ Dụ Thành.”
“Không nôn ư?”
“Không có.”
Chu Xích Hòa nheo mắt nhìn cô kỹ càng, không tìm được điểm khả nghi trên mặt cô, chị miễn cưỡng tin cô một lần: “Lần này bớt lại thuốc giảm đau, em phải nhớ xoa bóp mỗi ngày, còn nữa phải nhớ ăn cơm mỗi ngày, đừng có húp canh không.”
“Vâng.”
Chu Xích Hòa nhìn thẳng cô: “Lần sau em còn như vậy, chị thật sự sẽ không lo cho em nữa.”
Triệu Kim Hạ ngẩng đầu nhìn chị.
“Mẹ bảo chị chăm sóc em, nhưng em không nghe lời chị vậy thì hết cách rồi, chỉ có thể bảo bà ấy tự mình đi qua chăm sóc em thôi.”
“Em sẽ nghe lời.” Giọng nói của Triệu Kim Hạ trở nên nặng nề, “Em sẽ nghe lời mà.” Bây giờ cô còn chưa muốn gặp người đàn bà kia.
Chu Xích Hòa nở nụ cười: “Ngoan mới tốt.”
Kiểm tra kê đơn, sau khi làm xong xuôi tất cả Chu Xích Hòa đưa Triệu Kim Hạ đến phòng trị liệu xoa bóp do bạn bè mở.
Triệu Kim Hạ nằm trên chiếc giường êm, ngửi được mùi thuốc bên trong, cô bỗng nhiên cất tiếng: “Anh rể đâu?”
“Em tìm anh ấy làm gì?”
“Dạo này em gặp quỷ.”
Chu Xích Hòa sửng sốt, chị hoang mang nhìn Triệu Kim Hạ.
Gặp quỷ? Lời này quả thật chẳng giống như lời cô sẽ nói ra.
Chu Xích Hòa đang nằm sấp trên giường xoa bóp phần lưng: “Hệ thống an ninh mà anh rể làm cho em vô dụng ư?”
“Không phải, em muốn…” Triệu Kim Hạ có chút khó mở lời, “Em muốn tìm một vệ sĩ.”
Chu Xích Hòa cười ra tiếng: “Được, tìm cho em một vệ sĩ có thể giúp chị trông chừng em, được không?”
Triệu Kim Hạ nhíu mày nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Chu Xích Hòa nhìn Triệu Kim Hạ, trong lòng vừa mềm mại vừa chua xót lại đau nhói.
Nếu không phải bởi vì gia đình phức tạp, cô cũng sẽ không một mình lẻ loi ở đây, lại càng không một mình gắng gượng chịu đựng nỗi đau gãy chân…
Nếu chị tìm được kẻ kia thì sẽ nhất định giết chết hắn.
Chẳng cần dùng tới hệ thống đạo đức pháp luật gì đó, nếu chúng có ích thì tại sao Kim Hạ lại biến thành thế này?
Triệu Kim Hạ hiếm khi muốn tìm một vệ sĩ, Chu Xích Hòa xem trọng việc này, lát nữa đi qua báo cho chồng mình biết, hỏi xem trong cục cảnh sát có người nào thích hợp bảo vệ Kim Hạ không, thuận tiện chăm sóc cô luôn.
Cô sống một mình, tóm lại chị vẫn lo lắng.
Giang Trạm vốn định từ bỏ Triệu Kim Hạ, nhưng hệ thống của cục quản lý linh hồn xảy ra vấn đề, không có thủ tục dành cho việc từ bỏ khách hàng.
“Tại sao?” Giang Trạm nổi cáu,