Thiếu đi mùi thơm trên cơ thể của Ân Ly, Tuân Du cả đêm khó mà ngủ ngon được, năm lần bảy lượt trở mình đến khi trời hừng sáng, liền cho Phúc bá chuẩn bị xe đón Vương phi.Trời tờ mờ sáng đã cho người tới cửa Ân gia.
Người gác cửa vẫn còn đang ngái ngủ, liền bị đập cho tỉnh dậy, mở cửa liền thấy Thất Vương Gia, vội vàng chạy vào bẩm báo với lão phu nhân.May mà lão phu nhân tỉnh dậy sớm, cũng vừa rửa mặt xong, liền thấy người gác cổng lo lắng chạy vào, nói ra mới biết Thất Vương Gia sáng sớm đã qua đón Vương phi,Lão phu nhân ngừng lại một chút, không nghĩ Thất Vương Gia này lại kề cận với cháu gái mình như vậy, mới có một đêm không ở bên mà đã luyến tiếc, bà mỉm cười.
Liền cho người qua phòng đánh thức Ân Ly.Ân Ly đêm qua quá phấn khích, buổi tối cứ kề cận với tổ mẫu tới khuya mới chịu đi ngủ, trời chưa sáng đã bị hạ nhân gọi dậy, có chút khó chịu.
Vừa nghe Thất Vương Gia đến đón nàng hồi phủ, lại càng không nỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xoay người nũng nịu không muốn đứng dậy.Tuân Du ngồi ở đại sảnh chờ một hồi lâu, lại nghe nha hoàn chạy về bẩm báo Vương phi không muốn thức dậy, làm cho hắn tức giận vô cùng.
Lão phu nhân nghe thấy cũng cảm thấy không thỏa đáng, liền nói với Tuân Du: “Vương gia chờ một chút, để bà lão này đi gọi nó dậy.”Tuân Du lễ phép tiếp lời, khuôn mặt tươi cười, nói: “Sao dám để lão phu nhân đi gọi nàng ấy dậy, cứ để tiểu tế qua gọi là được.”Lão phu nhân thấy hắn cứ khăng khăng như vậy, liền gọi nha hoàn dẫn đường cho hắn.Đi không bao lâu đã tới sân nhỏ trước phòng của Ân Ly, nghe được tiếng nha hoàn gọi nàng tỉnh dậy nhưng nàng lại vẫn cứ lẩm bẩm vài tiếng.Ân Ly cuộn tròn chăn bông trên người, lũ nha hoàn huyên náo thực sự làm nàng nhức đầu.
Đương lúc này, ở cửa truyền đến một tiếng hừ lạnh nhạt, trong phòng im thin thít, nàng mới lò đầu khỏi chăn, phát hiện Tuân Du đã đứng trước cửa, lũ nha hoàn trong phòng sớm đã không thấy bóng dáng.Hắn lãnh đạm đứng bên giường, nhìn thẳng vào nàng làm nàng hoảng hốt.
Ân Ly mếu máo, chui ra khỏi chăn.
Nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ…Ngài sao lại tới đây.”Hắn cười lạnh một tiếng: “Bổn vương nếu không tới, Vương Phi sợ là đã quên luôn bổn vương rồi chứ gì?” Nhìn một cái, nói cái gì vậy, chẳng qua là mới chưa gặp một buổi tối thôi mà, làm sao lại có thể nói như kiểu trầm luân thế kia.Ân Ly oán giận nhưng trên mặt lại không dám thể hiện ra, nàng đứng dậy, ôm chặt lấy thắt lưng của hắn: “Điện hạ hiểu nhầm rồi.
Ta chỉ là đã lâu không gặp người nhà, thực sự không nỡ, A Di tất nhiên là muốn ở bên điện hạ, nhưng mà tổ mẫu tuổi tác đã cao, vất vả lắm mới đến Kinh thành một lần, ta chỉ là muốn được ở bên tổ mẫu, tận tâm hiếu đạo.”Nói xong còn buông hai hàng lệ, mắt thấm đẫm nhìn Tuân Du.Tuân Du có thể chịu được nàng cố ý gây sự, nhẫn nhịn khi nàng giả ngu, nhưng lại không chịu được cảnh nàng khóc lóc thảm thương.
Liền mềm lòng, sắc mặt cũng dịu đi không ít.Hắn ôm chặt nàng, giúp nàng lau nước mắt, nói: “Có chuyện gì? Không thể cùng bổn vương nói chuyện sao? Không nên đụng một cái là lại rơi lệ?” Nói rồi ôm nàng, đặt lên đùi.Quả nhiên là cứ nhỏ bé nằm tựa vào ngực hắn là lúc tâm tình tốt nhất, Tuân Du âm thầm thở dài.Ân Ly được dịp làm nũng vào cổ hắn, nói: “Điện hạ không thể cho ta thư thả vài hôm sao? Ta sau này chắc chắn sẽ dụng tâm hầu hạ Ngài”Hắn cúi đầu liếc nàng một cái, ngầm bực bội: nàng nếu thực sự dụng tâm, sẽ không mỗi lần phục vụ lại đẩy ba đẩy bốn với hắn (ý nói không chuyên tâm).
Hắn chỉ nghĩ như vậy, ngoài miệng vẫn hỏi: “Vậy A Di muốn bổn vương cho nàng thư thả mấy ngày?”Ân Ly vừa thấy có chút hy vọng, ánh mắt sáng lên như phát quang.
“Nửa…” Mới nói một chữ,