Đem nàng ôm ngang ngồi trên đùi mình, cúi đầu nhìn nàng đang im lặng dựa vào cổ hắn, nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn đang sờ soạng cổ hắn, đưa lên môi hôn hôn: “A Di, đang giận ta hả?” “Ta nào dám giận ngài....từ xưa đến giờ, ngài làm việc gì đều có lý do riêng của mình...” Nàng quay đầu đi không chịu nhìn hắn, vùi đầu vào hõm cổ hắn, giọng nói rầu rĩ truyền vào tai hắn.Trong lòng hắn thở dài một tiếng, biết lần này không dễ mà dỗ dành được nàng: “A Di, chẳng lẽ dự định cả một chặng đường không thèm để ý ta sao? Tức giận ta tới trễ? Hửm?” Âm cuối cùng giọng nói ngân cao lên khiên cho lòng nàng cũng run rẩy theo.
Hắn trước giờ luôn biết làm cách nào có thể dỗ dành nàng.
Nàng tức giận quay đầu lại cắn lên cổ hắn một cái, lại không nỡ cắn mạnh, rồi lại nhớ đến lời Liễu Giang buột miệng nói ra trước khi lên xe: “Điện hạ trọng thương mới lành”, trong lòng càng nghĩ càng giận, nước mắt lại ào ạt chảy ra như đê vỡ, lại chỉ có thể buồn bực rúc vào cổ hắn.Hắn cảm nhận được cổ áo buồn buồn, trong lòng thở dài lần nữa, vòng tay ôm lấy eo nàng, một tay khẽ vuốt tóc mềm đen như tơ của nàng: “A Di, người đời ca ngợi ta giỏi bày mưu tính kế, chưa từng thất sách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ta chẳng qua cũng chỉ là một người phàm.
Đã là phàm nhân thì khó tránh khỏi có lúc sơ sảy, lần này đưa nàng về Biện Châu là không muốn có chuyện không hay xảy ra với nàng, nàng có hiểu không?” sao nàng có thể không hiểu chứ, chỉ là hắn lo lắng có chuyện không hay xảy ra với nàng, nàng cũng lo lắng có chuyện không may xảy ra với hắn vậy.
Sao nàng có thể chỉ lo cho an toàn của bản thân mình, một mình nàng bình yên về nhà, để lại mình hắn một mình trong vũng bùn ở kinh thành chứ.
Nếu là phu thê thì có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu mới phải.
Hắn không muốn nàng có chuyện gì, vậy nếu hắn có chuyện gì, một mình nàng sao có thể sống tiếp đây? Nàng càng nghĩ càng kinh sợ, đôi tay ôm chặt lấy vòng eo hắn, chỉ muốn ôm hắn càng chặt càng chặt.“A” một tiếng than nhẹ tràn ra từ trong cổ họng hắn, khiến nàng sợ đến mức cuống quýt ngẩng đầu lên xem: “Bị thương ở chỗ nào? Có phải bị động tới rồi không?” nói xong liền đứng lên khỏi đùi hắn, sợ bản thân lại đè vết thương làm đau hắn, hắn vội vã ôm lấy eo nàng: “Không sao,....!cuối cùng cũng chịu để ý đến ta rồi?” hắn nâng cằm nàng lên cười khẽ: “ Nhìn nàng xem, khóc thành con mèo hoa nhỏ rồi này” Nàng bỗng dưng hơi xấu hổ, giơ tay lên muốn lau mặt, lại bị hắn cầm lấy tay, đỡ gáy nàng, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt.
Nụ hôn nhẹ nhàng lại quấn quýt, làm lòng nàng mềm nhũn ra.Ngọt lịm như vậy, quanh quẩn bên mũi hắn là mùi hương ngọt ngào quen thuộc của nàng, màu mắt Tuân Du tối sầm lại, cuối cùng đè xuống đôi môi hắn khao khát từ lâu.
Hắn ngậm lấy môi nàng, cuốn lấy ngọt ngào từ trong miệng nàng, nàng dịu ngoan tựa vào trong lòng ngực hắn, nâng cánh tay trắng như ngó sen câu lấy cổ hắn, môi đỏ hé