Di Châu

Chương 45


trước sau



“A Di, thực xin lỗi…” Trong căn phòng tối giọng hắn trầm thấp vang vọng, mang theo chút trống trải và quạnh quẽ: “Ta biết nàng hiện giờ nhất định là cực kỳ hận ta.”Ân Ly ở phía sau hắn hai mắt chậm rãi mở ra, quay đầu nhìn bóng dáng hắn trong bóng đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong màn đêm, bóng lưng hắn trở nên cô đơn, cơ hồ như toàn thế giới chỉ còn lại một mình hắn, ngồi ở kia, hơi cúi đầu, đưa lưng về phía nàng, thế nhưng hiện ra một bóng dáng thê lương.“Có lẽ cả đời này của nàng đều sẽ không tha thứ cho ta.” Nói xong hắn dừng một chút, sau đó khẽ cười, tiếng cười vang vọng trong căn phòng trống trải, thế nhưng làm Ân Ly cảm thấy đau lòng.Tuân Du xưa nay không mê nữ sắc, đời trước cũng chỉ có một mình nàng, nàng đời trước gả cho hắn kỳ thật xem như âm soa dương thác (2), kể từ khi nàng vào cửa là dường như đối với hắn nói gì nghe nấy, trước nay cũng không cần hắn tốn tâm tư lấy lòng, cho nên hai đời làm người, hắn ở phương diện lấy lòng nữ tử thật sự không hề có kinh nghiệm gì, cứ nhìn tình huống bị hắn làm cho rối như tơ vò thì biết.(2)Âm dương lẫn lộn, nghĩa là các sai lầm xảy ra do tình cờ.Hắn giơ tay xoa xoa trán mình, cuối cùng lau mặt, thở dài một hơi, phảng phất như đưa ra quyết định: “Ngày mai ta sẽ phái người đưa nàng về Biện Châu, đừng sợ, ta sẽ giải thích với công chúa rõ ràng, nàng… nghỉ ngơi cho tốt.” Dứt lời cũng không dám quay đầu lại nhìn nàng, liền đứng lên cất bước đi ngay.Ân Ly không biết chính mình là bị làm sao, khi nghe Tuân Du nói muốn đưa nàng trở về, chính nàng khổ sở không thôi, thấy hắn đứng dậy bước đi, nàng vội từ phía sau ôm lấy eo hắn, dán chặt lấy tấm lưng hắn không ngừng khóc hu hu.Tuân Du thân mình cứng rắn, chỉ cảm thấy phía sau lưng đều bị nàng khóc ướt.

Hắn cuống quít dỗ dành thân người sau lưng mình: “A Di, chớ khóc, là ta không tốt…”Hắn càng dỗ dành nàng, Ân Ly trong lòng liền càng thêm khó chịu, mặt nàng chôn trên lưng hắn, rầu rĩ khóc ròng nói: “Ngài không cần ta nữa sao? Có phải Ngài không cần A Di nữa rồi không?”Tuân Du vừa nghe lời này như sấm rền oanh đỉnh, bùng nổ ngay nơi hắn đang đứng, hắn hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không? Có phải tất cả đều là vọng tưởng của hắn hay không?Tuân Du tách cánh tay Ân Ly đang vòng lấy bên hông hắn, lập tức xoay người, giữ chặt lấy bờ vai nàng nhìn nàng, đôi mắt hắn

trong đêm tối sáng lóa đến kinh người: “Nàng mới vừa nói cái gì? A Di, nàng mới vừa nói cái gì?”Giọt nước mắt trong ánh mắt Ân Ly tràn đầy lại rơi xuống, cả cánh mũi đều hồng hồng, ở trên giường nửa quỳ đứng dậy, đôi tay gắt gao ôm lấy cổ hắn, mặt vùi vào nơi ấy, mang theo giọng mũi dày đặc, khóc ròng nói: “Ngài còn cần A Di không?”Nước mắt nàng lăn xuống, dọc theo cổ hắn trượt xuống, nóng hổi đến mức hắn sinh đau lòng.


Hắn giơ tay nhẹ nhàng nâng lên gương mặt giàn dụa nước mắt của nàng, từng giọt từng giọt nước mắt nàng rơi xuống, cuối cùng ấn chặt bờ môi nóng rực lên đôi mắt phiếm hồng của nàng, lưu luyến triền miên.“…A Di, nàng muốn ta không?” Hắn dán chặt vào gương mặt thẫn thờ của nàng, tim hắn càng đập dữ dội, hai đời không có một khắc nào có thể làm hắn chờ mong như thế.Ân Ly nâng lên đôi mắt e lệ nhìn hắn liếc nhìn một cái, sự chờ đợi ngập tràn nơi mắt hắn khiến nàng phải đỏ mặt, nàng gục đầu xuống, gần như không thể phát hiện nàng cúi thấp đầu.Phong hồi lộ chuyến (3), Tuân Du chỉ cảm thấy chính mình chưa từng có giờ khác nào vui vẻ so được với lúc này, hắn cao giọng cười to, một tay đem nàng từ trên giường bế lên, toàn bộ kéo vào trong lòng ngực: “A Di! A Di!”(3) Ý nói trải qua nhiều chuyện quanh co, khúc khủy.Ân Ly nhìn ngây ngốc, cảm thấy hắn lúc này thế nhưng giống như tiểu hài tử, lại sợ bị bên ngoài người nghe được, vội khẽ khàng gọi hắn: “Nhỏ giọng chút, kẻo lại để người nghe được…”Tuân Du lúc này nào còn có bận tâm, hận không thể làm cho khắp thiên hạ đều biết!Hắn ôm nàng ở trong phòng xoay quanh, sợ tới mức Ân Ly kêu sợ hãi liên tục, liên tục đánh hắn.

Chờ cơn hưng phấn của hắn qua đi, hai người cùng ngã xuống trên giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Mặt đối mặt dựa vào cùng nhau, Tuân Du nhìn chằm chằm vào nàng, phảng phất như thế nào cũng nhìn không đủ, Ân Ly bị hắn nhìn chằm chằm sắc mặt đỏ bừng, xoay người không muốn nhìn hắn, lại bị hắn một phen kéo lại vào trong ngực..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện