Từ khi trở lại Biện Châu, sinh hoạt của Ân Ly dường như khôi phục như lúc ban đầu, mỗi ngày cùng đệ đệ cùng nhau theo vị phu tử mà Tuân Du đề cử để học tập.
Vị phu tử kia quả thật vô cùng bác học, Ân Thực Thu cũng hoàn toàn vừa lòng, dò hỏi Ân Ly làm như nào mà có bái thiếp của Thất Vương gia, Ân Ly ấp úng, chỉ nói là Tấn An công chúa giúp đỡ, Ân Thực Thu cũng là tin là thật, rốt cuộc ông sao cũng không thể tưởng được, chỉ ngắn ngủi mấy ngày ở trong Kinh thành mà nhi nữ của ông có thể đạt được thánh ân của Thất Vương Gia mà nâng cao quan hệ.Sau khi tiễn Ân Thực Thu đi, Ân Ly một mình ở trong phòng lại ngẩn ngơ.
Người ngoài lại không nhìn ra khác thường của nàng so với thường ngày, lại cũng chỉ có chính nàng biết, nàng đã không còn là tiểu cô nương không lo không nghĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần rảnh rỗi một lát sẽ lập tức nhớ hắn, ngày nhớ đêm mong.
Cả đời chưa biết tương tư, vừa mới biết tương tư, liền là tương tư không dứt.
Thơ của Từ tiên sinh nàng hiện giờ đã đọc hiểu.Biện Châu không thể so với Kinh thành, biên quan tình hình chiến đấu sẽ rất ít truyền tới Biện Châu, chỉ có một vài nhân sĩ từ kinh thành hoặc biên quan qua đây ở quán rượu uống rượu cùng nhau vui vẻ mới nói ra vài lời.
Ân Ly từng thử dò hỏi qua Ân Thực Thu, ông mặc dù thân là thứ sử Biện Châu, nếu không phải có việc mấu chốt truyền đạt, ông biết rất ít tình hình chiến sự vùng biên giới Lương quốc.Thấy Ân Ly cực kì quan tâm tình hình chiến sự biên cương, Ân phụ cho rằng nữ nhi ưu tư quá nặng, liền an ủi nói: “A Di không cần lo lắng, hiện giờ lãnh binh chính là Thất Vương gia, Ngài ấy xưa nay dụng binh như thần, mặc dù hiện giờ là dị tộc tới phạm, cũng không có gì đáng sợ, vi phụ tin tưởng Thất Vương gia sẽ nhanh chóng có thể bình định chiến sự.”Ân Ly dịu dàng gật gật đầu, trong lòng thở dài: Chính bởi vì lãnh binh chính là hắn, nàng mới lo lắng.
Tuy biết nam nhi lúc này lấy quốc sự làm đầu nhưng nàng vẫn thỉnh thoảng lo lắng, trên chiến trường đao kiếm không có mắt không biết hắn có bị thương, Bắc Cảnh gian khổ không biết hắn ăn uống có ngon không… Đều là một số tâm tư của tiểu nữ nhi tra tấn nàng cả ngày lẫn đêm.Mãi đến nửa năm sau, người hầu trong phủ Tấn An công chúa thay công chúa mang tặng phẩm tới cho Ân Ly.
Người hầu hồi đáp Ân phụ, vì công chúa lúc trước bệnh nặng, Ân Ly không quản đường xa ngàn dặm chạy đến kinh thành hầu hạ, vô cùng cảm động nhớ nhung nên đặc biệt ban thưởng cho nàng.
Người hầu kia còn lấy ra một chiếc hộp gỗ được làm thêm chiếc khóa tinh xảo, đưa tới trước mặt Ân Ly, nói đây là công chúa cố