Ngày săn bắn rất nhanh sắp đến rồi, kiếp trước săn bắn ở Tây Sơn đều do Tuân Du phụ trách.
Vì thế săn bắn lần này Tuân Du có thể nói là ấn tượng sâu sắc.Lúc đó ở cuộc đi săn của hoàng đế, trong bãi cỏ xuất hiện một con gấu đen cực lớn, vô cùng hung dữ điên cuồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy đội cảnh vệ đều không biết phải làm sao, làm bị thương không ít triều thần, đến hoàng đế cũng không may mắn tránh thoát.
Ngay lúc nguy hiểm trên đầu, Tuân Tề xông ra, cứu được hoàng đế, bản thân cũng bị thương nghiêm trọng, nằm trên giường mất mấy tháng mới khỏi.Ngay khi xảy ra chuyện ở trường săn Tuân Du đã kiểm tra qua nhưng lúc đó trong trường săn quan viên phụ trách công tác săn bắt khi gấu phát điên đã chết không ít, chỉ sợ người bị mua chuộc đó là bị người ta thừa dịp diệt khẩu, manh mối cũng thế mà đứt đoạn.Sau chuyện này, hoàng đế đối với Tuân Du càng thêm bất mãn, trong triều âm ỉ có chút tiếng gió, nói con gấu đen trong trường săn đó là Tuân Du cố ý thả vào, mục đích giết vua đoạt quyền.
Gấu không thể nào xuất hiện vào mùa đông, sự xuất hiện của con gấu đen này tự nhiên là có người cố ý làm ra.
Lời này cũng truyền đến bên tai hoàng đế, lão nhân gia trên miệng không nói, trong lòng càng lúc càng hoài nghi Tuân Du.Mà Tuân Tề bởi vì cứu giá có công, sau đó càng lúc càng được hoàng đế trọng dụng, địa vị trong triều của hắn cơ hồ không ai có thể lay chuyển.
Vì năng lực lãnh binh củaTuân Tề không mạnh nên binh quyền trong tay Tuân Du không thể tước đi.Vì có thể đem hắn đuổi tận giết tuyệt, nên lúc hắn lãnh binh đi Kinh Châu đã sai người đột nhập vào phủ, ngụy tạo thư tín hắn cùng với nước Tấn thông địch che giấu bên trong thư phòng của hắn, lại tâu với hoàng đế lệnh xét phủ, quả nhiên tìm ra mấy bức thư đó.Tuân Du từ nhỏ đến lớn đã được một nhà thư pháp có tiếng Mộc Du Tử chỉ dạy, nét bút khỏe khoắn, mạnh mẽ như rồng bay, ít ai có thể bắt chước được nét chữ của hắn, lại còn con dấu riêng trên bức thư, vì vậy bức thư viết tay này đã trở thành chứng cứ lớn nhất trong vụ án này.Lúc đó hoàng đế không phải không có nghi ngờ nhưng ngờ vực của ông ta đã lấn át đi lý trí.
Tuân Du tay nắm trọng binh, hoàng đế muốn đoạt quyền lại