Tất nhiên mọi việc xảy ra sau đó là Nam không còn chỗ nào ngồi ngoài phòng họp giáo viên. Cả trường xôn xao vì thanh niên lớp 12 bị thanh niên lớp 10 đập vỡ đầu, phòng ý tế của trường phải chuyển thanh niên hổ báo lớp 12 kia vào viện để khâu. Còn Nam được ngồi một mình một chỗ trong cái lắc đầu ngao ngán của toàn bộ giáo viên.
Bản thân cô Thúy cũng không biết phải xử lý ra sao, phải đợi đến khi toàn bộ giáo viên bộ môn lên lớp, bà hiệu trưởng mới đi qua chỗ cô Thúy nói:
- - Cô phải làm sao giải quyết trường hợp này nhanh lên, nếu để trên bộ mà biết thì trường mình không xong đâu.
Cô Thúy ấp úng dạ vâng gật đầu, cô hỏi Nam:
- - Tại sao em lại làm thế, không phải cô đã nói chuyện này để nhà trường giải quyết cơ mà..? Em khiến cậu kia phải vào viện để khâu do vết thương bị rách chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu. Cô phải mời bố mẹ em đến…?
Nam lẳng lặng đáp:
- - Mẹ em mất rồi, còn bố em vẫn đang nằm viện…
Cô Thúy ngớ người nói:
- - Thế bây giờ cô phải gọi cho ai là người thân của em đây..?
Nam đáp:
- - Giờ chỉ còn mỗi chú Đại thôi ạ..
Cô Thúy lắc đầu:
- - Nhưng số đó lần trước cô gọi mấy lần đều không được…
Nam trả lời:
- - Lúc đó chú ấy trong trại….à nhầm, luc ấy chú Đại bị mất điện thoại nên mất luôn cả sim. Phải tuần sau mới làm lại được, giờ cô gọi là chú ấy nghe ngay đấy.
Cô Thúy đáp:
- - Cô biết tầm tuổi bọn em có những suy nghĩ không kiểm soát được hành động, nhưng nếu chuyện này không được giải quyết êm xuôi thì em nhiều khả năng sẽ bị đuổi học đấy. Nhẹ thì cũng bị đình chỉ…..Cô cũng nghe Trang nói hết mọi chuyện, cô cũng đã trình bày với hiệu trưởng, nhưng việc em đánh vỡ đầu cậu ta lại là chuyện hoàn toàn khác. Em có biết bạo lực học đường hiện nay đang bị cả xã hội lên án không..? Nếu trên sở mà biết chắc chắn không bỏ qua…
Nam im lặng vì nó biết giờ có thanh minh cũng chẳng giải quyết vấn đề gì, cô Thúy lấy điện thoại gọi cho chú Đại. Cuộc nói chuyện không như kế hoạch bắt đầu:
- - Alo, anh Đại phải không..?
Vừa nghe giọng cái chú Đại nhận ra người lạ bên kia là ai ngay, nhưng vẫn hắng giọng nói:
- - E hèm, tôi Đại đây, ai thế nhỉ..?
Cô Thúy bên này đáp:
- - Dạ, chào anh, tôi là giáo viên chủ nhiệm của em Nguyễn Văn Nam..
Chú Đại ở trong phòng bệnh cùng với ông Tuấn và bố mẹ, nhìn nhìn sang mọi người thấy không ai chú ý đến mình chú Đại nắm chặt một tay lại đấm đấm vào không khí vui sướng, chắc mẩm thằng cháu đã hoàn thành nhiệm vụ, cướp lời chú Đại giả bộ:
- - À à, tôi nhớ ra rồi...Cô Thúy phải không. Xin lỗi cô tôi mất điện thoại thành ra không còn số của ai cả. Có phải thằng Nam lại gây ra chuyện gì rồi phải không..? Thế thì cô mới gọi cho tôi chứ nhỉ..?
Cô Thúy nói:
- - Đúng rồi anh ạ, cháu Nam vừa gây ra một chuyện hết sức nghiêm trọng. Anh có thể đến trường ngay bây giờ được không ạ..?
Chú Đại cười rồi tặc lưỡi:
- - Cô cứ nói quá, thanh niên mới lớn nó làm như thế cũng do không tự chủ được bản thân, làm gì đến nỗi hêt sức nghiêm trọng.
Cô Thúy nói với giọng hơi bực:
- - Chuyện như thế đối với học sinh lớp 10 năm nay mới 16 tuổi mà anh bảo bình thường à..? Anh có phải chú của em Nam không vậy, tôi không ngờ anh lại là người như thế..Đúng là người làm sao chiêm bao làm vậy..?
Chú Đại cũng khá bực:
- - Này nhé, cùng lắm nó cũng chỉ trêu chọc bạn nữ thôi chứ làm sao đâu mà đến mức cô phải nói thế. Ngày xưa đi học tôi còn nghịch hơn thế ( nói phét)....Cô đừng có quá lời.
Cô Thúy ngạc nhiên:
- - Anh có bị làm sao không đấy, trêu chọc bạn nữ gì ở đây. Thông báo với anh là em Nguyễn Văn Nam đánh một học sinh lớp khác đến vỡ cả đầu. Hiện tại cậu học sinh kia đang ở trong bệnh viện để khâu vết thương. Anh nói xem có nghiêm trọng không..?
Chú Đại há hốc mồm, nhìn mọi người nãy giờ đang hóng cuộc nói chuyện của mình, chú Đại đi ra ngoài nói to:
- - CÁI GÌ, Nam nó đánh bạn vỡ….vỡ….đầu...á. Sao lại thế được, tôi tưởng….?
Cô Thúy gắt:
- - Tôi không có thời gian đôi co với anh, giờ mời anh đến trường ngay lập tức, nếu không tôi cũng không biết phải giải quyết với em thế nào đâu. Nếu gia đình em học sinh kia mà kiện nhà trường thì công an sẽ giải quyết đấy.
Chú Đại chưa khỏi bàng hoàng vâng dạ rồi cúp máy, chạy vào phòng lấy cái áo khoác chú Đại toan đi thì bị mẹ hỏi:
- - Mày lại đi đâu đấy con, mà ban nãy ai gọi thế..? Nghe như cô giáo thằng Nam phải không..?
Chú Đại ấp úng:
- - Đâu, bạn con thôi...Con phải đi giải quyết ít công chuyện, bố mẹ với anh
ở lại nhé. Em đi tí em về…
Nói xong chú Đại vội vã đi luôn, trong đầu thắc mắc:
- - Thằng này nó bảo nó làm theo cách của nó, cách của nó đây à. Vầy mà lộ ra mình ăn đủ, bố mẹ mà biết thì chết chắc, chưa kể còn ông Tuấn nữa….Nam ơi mày chơi chú rồi…
Chú thì vừa ở trại ra được mấy hôm, chưa kịp ấm mông ông cháu đã đập con nhà người ta vỡ đầu. Vừa lái xe chú Đại vừa lắc đầu:
- - Mình quên mất nó là con ông Tuấn, đéo thể ngờ được….Mà ban nãy không biết lại còn nói linh ta linh tinh. Phen này chết chắc, làm sao đây làm sao đây….
Cứ một mình lẩm bẩm như bị điên suốt quãng đường, chú Đại đang cố nghĩ xem giờ phải làm sao..? Không biết thằng Nam nghe chú Đại cố tình đánh bạn để cô giáo gọi điện báo, hay nó làm sao..? Mà dù cho là lý do nào việc nó đập thằng kia phải vào viện khâu là chuyện lớn rồi.
Lần này đến trường chú Đại đã biết nên không đánh xe vào trong nữa, chú Đại đậu xe bên lề đường rồi đi bộ vào trường. Vẫn là ông bảo vệ không cho vào:
- - Đi đâu đấy, anh muốn tìm ai..?
Chú Đại đáp:
- - Dạ, cháu muốn vào trường...Cháu là phụ huynh của học sinh..?
Nhìn nhìn chú Đại tỏ vẻ nghi ngờ ông bảo vệ có đôi chút ngờ ngợ vì lần trước đã gặp qua rồi, ông nói:
- - Vậy anh đến đâu tôi dẫn đi...Nhìn anh không giống phụ huynh tí nào.
Chú Đại được ông bảo vệ dẫn đến phòng họp giáo viên, tại đây lúc này có Nam đang ngồi mặt ngắn tũn, cô Thúy đang giở giở giáo án hay tài liệu gì đó đọc, có thêm 1-2 giao viên bộ môn khác. Chú Đại gõ cửa:
- - Xin lỗi, tôi là phụ huynh cháu Nam..
Cô Thúy đứng dậy chào rồi vội nói:
- - Anh đi với tôi sang bên phòng hiệu trưởng, cô hiệu trưởng muốn trao đổi với anh một số chuyện. Hiện tại phía gia đình cậu học sinh kia cũng đang khá căng thẳng trong bệnh viện.
Chú Đại nhìn Nam nháy nháy mắt, Nam thì nhìn ra lắc đầu nguầy nguậy. Hai chú cháu chẳng nói được với nhau câu nào, biết cháu mình giờ gây tội lớn, chú Đại sang phòng hiệu trưởng với một thái độ vô cùng ôn hòa và nhã nhặn:
- - Dạ, chào cô hiệu trưởng, tôi à..em là chú của cháu Nam.
Bà hiệu trưởng nói:
- - Sao lại là chú, thế bố mẹ của em ấy đâu…? Việc này phải bố mẹ đến mới giải quyết được. Thầy giáo trong bệnh viện vừa gọi về nói phụ huynh người ta rất gay gắt khi con đi học mà nhà trường lại để bị đánh đến khâu 4 mũi. Cậu chỉ là chú tôi e nói họ không nghe đâu.
Chú Đại hơi khó chịu khi nghe bà hiệu trưởng nói thế, nhưng chú vẫn nhịn:
- - Không giấu gì cô, mẹ Nam mất sớm. Bố thì nằm viện đợt vừa rồi chưa tỉnh nên cả nhà chỉ còn chú đi đến đây được thôi ạ. Con dại cái mang, tôi đây cũng như bố của cháu, có vấn đề gì hiệu trưởng cứ nói. Gia đình nhà kia thích gì...à không ý tôi là muốn như nào cũng được ạ.
Cô Thúy vội đỡ lời, vì cô biết nguyên nhân vì đâu Nam lại hành động như thế:
- - Thưa hiệu trưởng, thực ra chuyện này cũng có nguyên nhân. Em cũng đã hỏi một vài em học sinh trong trường. Quả thật sáng nay em học sinh lớp 12 là người đã đánh em Nam trước. Chuyện này có bác bảo vệ chứng kiến...Chính vì vậy em nghĩ đầu tiên nên để hai gia đình nói chuyện cùng với nhà trường trước. Sai đến đâu sửa đến đó….Chứ nếu cứ quy trách nhiệm một phía cũng không được..
Chú Đại nghe xong đập bàn nói:
- - Cái gì, thằng Nam bị đánh trước á...Đâu, thằng đấy nó đang ở đâu.
Bà hiệu trưởng xanh mặt, riêng cô Thúy thì lườm chú Đại rồi nói:
- - Xin lỗi anh, anh đang ở trong trường….Đúng là em Nam bị đánh trước nhưng hành động của em ấy lúc sau là không chấp nhận được.
Chú Đại hằn học:
- - Vậy giờ cô đưa tôi đến gặp gia đình cái thằng bị đánh…