Buổi tối ở thành phố N có chút lạnh do ảnh hưởng của gió mùa từ biển, nơi đây cũng không thua thành phố H về sự xa hoa của giới thượng lưu.
Màn đêm buông xuống chính là bức màn cho những cuộc chơi đốt tiền từ các cậu ấm cô chiêu hay những kẻ nhà giàu mới nổi, nó diễn tả một cách chân thực nhất góc khuất xa đọa của xã hội.
Kiều diễm, ồn ào là tiếng nói của bóng đêm nơi đây, lộng lẫy đầy màu sắc che phủ đi vết nhơ của xã hội, thế giới đó chưa từng tồn tại một người mang tên Dĩ An dù hiện tại cô là một thành phần của xã hội đầy rẫy âm mưu thủ đoạn ấy.
Lý Giao Viên sau khi thực hiện xong những cảnh quay ở chợ đêm cùng ăn tối với mọi người liền trở về phòng, lúc chiều nàng có chút mệt mỏi cũng may cậu diễn viên trẻ lấy tâm trạng nhanh nên không mắc lỗi nhiều kết thúc công việc trước dự định.
Trong quá trình quay, Lý Giao Viên luôn chăm chú vào từng cảnh quay để hoàn thành tốt vẫn không quên đưa mắt dạo quanh tìm kiếm thân ảnh đơn độc kia tuy nhiên lại không thấy đến khi ăn tối cũng chưa từng xuất hiện, tâm trạng nàng có chút không tốt nhưng cũng không làm rõ lý do vì sao.
Lý Giao Viên ngồi trên sofa mềm mại của căn phòng, ánh mắt vô tình hướng ra biển nơi ánh có ánh lửa nhỏ bập bùng cháy làm cô tò mò "Đêm rồi ai lại ngoài biển?".
Nàng khoác áo nhẹ nhàng cất bước đi theo lối mòn hướng đóm lửa mà đến.
Dĩ An trên người kiện đồ đơn giản áo sơ mi tay dài được xoăn nhẹ phối với quần short, mái tóc buộc nhẹ phía sau, khuôn mặt xinh đẹp bị ánh lửa chíu sáng có chút đỏ, cô đơn bạc ngồi nơi đó đang nướng cá, mùi thơm thức ăn lượn lờ trong không khí.
"Thơm quá" – Lý Giao Viên nhìn thoáng qua tay cầm cành cây đang được Dĩ An xoay xoay bên bếp lửa tự tạo, nàng chọn vị trí kế bên Dĩ An tự nhiên ngồi xuống.
Dĩ An nghe tiếng nàng ánh mắt khẽ chuyển động "Mọi người về nghỉ cả rồi?"
"Uhm" – Lý Giao Viên để hai tay phía trước sưởi ấm "Lúc chiều sao không thấy cô? Vẫn chưa ăn tối?"
Dĩ An đảo tay cầm chăm chú nhìn cá đang bị nướng "Tôi đi câu cá bồi tổng giám đốc của Fusion"
Lý Giao Viên chuyển người cầm vài củ khoai lang sống bên cạnh ngạc nhiên "Em cũng ăn thứ này?"
Dĩ An nhíu mày khó hiểu "Tại sao không được?"
"Tôi nghĩ những kẻ tư bản như em sẽ không thèm đụng đến mấy món dân dã như vậy" – Lý Giao Viên chân thật nói ra suy nghĩ.
"Tôi không giống họ" – Dĩ An giải thích
Lý Giao Viên bỏ hai củ khoai lang vào đốm lửa gật đầu "Uhm, tôi biết."
"Biết?" – Dĩ An nâng mắt nhìn nàng hỏi lại.
Lý Giao Viên sảng khoái nhìn thẳng ánh mắt của Dĩ An "Em không thấy sao? Em lạnh lùng, tiêu soái, thanh cao không xem ai vào mắt lại nhận xét mình khác những người nhà giàu mới nổi em không thấy mâu thuẫn sao, tôi thấy chính là giống nhau cả.
Em lại còn thích cười thỏa mãn trên sự đau khổ của người khác, thật độc ác"
Mặt Dĩ An có chút đen lại nhưng vì ánh lửa đã che bớt một phần nào nên không bị lộ "Lạnh lùng cao ngạo là những biểu hiện của nhà giàu mới nổi?" – Có ai không biết nhà họ Dĩ tuy không phải danh môn vọng tộc nhiều đời nhưng ông nội cô đã dùng tài năng, học thức để phát triển một tập đoàn lớn trong thời kỳ đó và được công nhận là một trong những gia đình giàu có thực sự, cô chính là một thiên kim tiểu thư chính gốc chứ không phải một cô bé sau một đêm ba mẹ đào được hố vàng trở thành thiên kim nhà giàu mới nổi.
Lý Giao Viên khẳng định "Đúng vậy, trong kịch bản phim hay có vai như vậy mà."
Dĩ An bất đắc dĩ lắc đầu "Tôi không biết tại sao chị lại nhận mấy kịch bản thiếu muối đó lại còn tin vào nó.
Chị là mẹ một con rồi nhưng sao suy nghĩ lại ngốc nghếch như vậy?"
"Này" – Lý Giao Viên có chút không vui "Tôi là mẹ một con thì thế nào, ai quy định mẹ một con không thể ngốc một chút? Tôi là một người trung thành với kịch bản thì sao? Cơ mà đúng là diễn vai người mặt than nữ cường nhân rất khó" – Lý Giao Viên nhớ lại có một bộ phim chưa được công chiếu vì lý do nội dung, nhân vật nàng đóng cũng có nét như Dĩ An, bây giờ nhớ lại có chút thân thuộc.
Mi tâm Dĩ An khẽ nhíu, nàng thấy vậy vô thức đặt tay lên gương mặt tuy đơn giản nhưng vẫn toát khí chất yêu nghiệt xoa nhẹ "Đừng hay nhíu mi, sẽ xấu.
Bộ phim đó chưa được cấp phép, nhân vật có chút giống em.
Nếu phát sóng em nhớ xem để biết tôi là một diễn viên thực lực luôn trung thành với kịch bản và không phải bà mẹ ngốc như em nói, sống ở xã hội này đôi khi ngốc nghếch một chút sẽ tốt hơn, không phải sao?"
Dĩ An hắng giọng né tránh bàn tay thon mịn của nàng "Được" – Cô nhìn lại thành phẩm, giơ về phía Lý Giao Viên "Chín rồi, chị muốn ăn không?"
Nàng vui vẻ cầm lấy cành cây, mùi thơm càng nồng, nhẹ nhàng tách một miếng thổi cho bớt nóng sau đó nếm thử "Ngon thật, em giỏi thật đấy, có thể chỉ tôi không?" – Lý Giao Viên giơ ngón tay cái về phía Dĩ An đang ngồi đó nhìn cô thưởng thức.
Dĩ An trong lòng không biết mang tư vị như thế nào, dòng ký ức chợt ùa về...!
Mùa đông năm Dĩ An học năm hai đại học, cả nhà cô đi cắm trại tại vùng biển thành phố Q, nơi đó chính là căn cứ địa của cả nhà.
Một lần đi công tác ngang qua Dĩ Hào đã phát hiện vùng biển này chưa được khai thác lại hoang sơ mộc mạc mang tính chất thiên nhiên cao, nguồn thức ăn biển lại phong phú nên rảnh rỗi lại mang anh em Dĩ An đi câu cá ngắm cảnh sau này lại thành thói quen của cả nhà.
"An, tay nghề con càng ngày càng tốt.
Mùi vị ngon hơn cả anh con làmi" – Dĩ Hào cười sảng khoái thưởng thức món cá nướng của Dĩ An, chính ông đã dạy cho hai anh em cách đánh cá thế nào rồi nướng cá để làm sao được ngon, nay cô bé nhỏ làm ông rất hài lòng.
Dĩ An hí hửng nhếch khóe môi với Dĩ Thần bên cạnh ý tứ khiêu khích "Cha không nghe câu danh sư xuất cao đồ sao? Là cha giỏi thôi mà."
"Ha ha.
Tốt tốt" – Dĩ Hào thỏa mãn khen con gái "Thần ah, con thấy em con không? "
Dĩ Thần bĩu môi bất mãn "Người ta bảo con gái là tình nhân kiếp trước của cha quả không sai"
Dĩ An ném viên đá nhỏ về phía Dĩ Thần "Sao? Anh không phục à? Méc mẹ đi "
"Anh mới không làm chuyện mất mặt đó" - Dĩ Thần phản kháng cho có lệ, ai mà không biết anh thương cô em gái này nhất đây.
Chính là vẫn thích đấu mồm với nhau như vậy.
Kiều Thục Trinh dựa đầu lên vai chồng nhìn hai đứa con đấu võ mồm khẽ cười.
"Hai đứa con đó, cứ như trẻ con mãi không lớn.
Sau này còn cưới vợ lấy chồng thì sao ah" - Cuộc đời của bà xem như may mắn cưới được người chồng như ý lại có thêm hai đứa con hiểu chuyện tuy bề ngoài chúng hay đánh mắng nhau nhưng trong thâm tâm lại bảo vệ đối phương từng chút một, như vậy bà còn mong gì nữa.
Dĩ An chạy về phía mẹ, ôm lấy cánh tay bà dụi dụi "Con không lấy chồng đâu, bên cạnh mẹ cả đời.
Chỉ có anh là có vợ sinh con quên đi mẹ và con đó.
" - Cô bĩu môi cũng không quên bắn lén.
"Em...!"- Dĩ Thần bật cười tiến tới xoa mái tóc ngố của cô "Cho dù có vợ, anh vẫn sẽ giữ thói quen này, mỗi năm đi một lần.
Lại nói ổn định công ty thì sẽ là đi bốn mùa trong năm, cả đại gia đình chúng ta cùng đi"
Dĩ Hào nắm tay vợ, ôn nhu thâm tình "Đúng đúng, là đại gia đình chúng ta cùng bên nhau.
"
Dĩ An sống mũi khẽ cay tự lẩm bẩm "Đại gia đình cùng bên nhau" - Cô vô thức nắm chặt tay thành quyền "Tại sao chỉ còn mình con nhớ? Tại sao? "
Lý Giao Viên cảm nhận được người bên cạnh có chút không đúng, khẽ đẩy nhẹ người cô An, em sao vậy? Không khỏe sao? "
Dĩ An nâng ánh mắt, đôi mắt băng lãnh không hồn "Không có gì, chợt nhớ người nhà thôi"
Lý Giao Viên nhìn ánh mắt bi thương của cô, lòng nàng bất giác khó chịu "Họ cũng sẽ nhớ em."
"Chị nói xem, người chết có thể nhớ không? " - Dĩ An âm trầm nhìn nàng.
" Chị..." - Lý Giao Viên khó khăn mở lời, nàng không nghĩ rằng người nhà của Dĩ An đã mất.
Dĩ An nhìn thấy Lý Giao Viên im lặng, tâm chợt lạnh thêm vài phần, ánh mắt cũng chỉ còn sự thù hận dai dẳng, chút nữa thì cô đã quên người trước mặt là con dâu của kẻ hại chết cha mẹ là vợ của kẻ hại chết anh hai.
Dĩ An tiến gần hơn, cô cảm nhận được hơi thở có chút loạn nhịp của Lý Giao Viên, tay cô nắm chặt cổ tay nàng đang đặt trên vai mình tựa tiếu phi tiếu "Sao không trả lời?"
"Chị xin lỗi..
Chị không biết.
" - Lý Giao Viên nâng mắt nhìn đôi ngươi sắc bén phản chíu thân ảnh của bản thân, nàng quên đi đau đớn nơi cổ tay đang bị nắm chặt mà chỉ nhìn đôi mắt bi thương trống rỗng thù hận của người kia, nó khiến nàng bỗng muốn ôm lấy Dĩ An "Em rốt cuộc đã trãi qua những gì? "
"Xin lỗi? Chị vĩnh viễn không bao giờ biết được."- Buông ra một câu, Dĩ An nhếch môi trào phúng " Nếu biết được tôi nghĩ chị không thể mở lời xin lỗi dễ dàng như vậy ".
Ngôn Tình Sủng
Buông tay rời khỏi Lý Giao Viên, trước khi Dĩ An xoay người bước trở về phòng giọng bình đạm hơn "Đừng quá tin vào người khác.
Trời lạnh, cẩn thận."
"Lý Giao Viên à Lý Giao Viên, tôi không biết nói chị ngốc hay thông minh đây.
Cuộc sống khắc nghiệt này ngốc nghếch một chút để sống qua ngày không hề sai nhưng có những sự thật bắt buộc ta phải đối diện với nó.
Ai cũng có ngục tù của bản thân, chị và tôi cũng không ngoại lệ, tôi thiếu chút nữa đã quên chị là ai trong trò chơi này.
Tôi xem chị có bản lĩnh để tôi buông tha chị hay không, Lý Giao Viên đừng để tôi nhìn thấy chị giống họ.
"
Lý Giao Viên ngồi đấy, ánh lửa vẫn sáng kèm theo tiếng kêu " rắc rắc ", trong trí nhớ nàng vẫn chưa xóa khỏi ánh mắt đau lòng phẫn hận ấy, gió lạnh khẽ thổi qua nàng kéo nhẹ áo khoác nhìn về căn phòng đang sáng đèn.
"Bi thương của em là gì, phẫn hận trong em là thế nào? Tôi rốt cuộc phải làm sao đây, người lãnh đạm chọn cách sống đơn giản không thích tham gia chuyện người khác, cả đời chỉ việc phấn đấu vì đam mê diễn xuất cùng niềm vui của Hoan Hoan mà sống qua ngày tựa mặt hồ yên tĩnh như tôi lại bị em khuấy động.
Dĩ An, em rốt cuộc đã làm gì để tôi bắt đầu trầm mê em đây.
Vì tôi vĩnh