Thanh niên gật đầu, ra hiệu Trình Dịch Phạn lùi về sau, khom người chuẩn bị lấy cái bình kia.
Vương Hoành Thịnh sắc mặt đại biến, cãi cùn nói, "Đứa trẻ này ăn nói linh tinh, bên trong đúng là Ngưng Thần Hoa và Khô Diệp Thảo, nhưng không phải của bọn họ, mà là do lão phu gần đây đặt mua với giá cao!"
Nghe vậy, Từ Chân cùng Trình Văn Đào đều trợn mắt giận dữ nhìn lại, không nghĩ đến người này mặt dày vô sỉ như thế, dám mở to mắt nói dối trước mặt bọn họ.
Dược Phường Vương thị là cửa hàng bán Linh dược cùng bồi dưỡng Linh Thực làm chủ, nhưng cũng thu mua một chút dược liệu, với người thường, thuyết pháp của Vương Hoành Thịnh ngược lại miễn cưỡng che giấu được, chỉ là thanh niên không phải người dễ lừa gạt.
"Ồ? Nếu đặt mua với giá cao, vậy không biết giá bao nhiêu? Người nào bán? Có thể cho ta mượn sổ sách xem không?" Thanh niên hừ lạnh một tiếng hỏi.
Vương Hoành Thịnh trán chảy đầy mồ hôi lạnh, lời ông ta hoàn toàn là bịa đặt, càng không cần phải nói đến sổ sách, đành lắp bắp từ chối nói, "Chuyện này, chuyện này liên quan đến cơ mật của Vương thị. . ."
Việc đã đến nước này, thanh niên anh tuấn đã hiểu không sai biệt lắm đầu đuôi câu chuyện, tất nhiên do lão gia hỏa này ý đồ tham ô Linh Thực cứu mạng của người ta, lại bị nhìn thấu nên thẹn quá hoá giận, ý đồ gϊếŧ người diệt khẩu. Chỉ là lão già này trước sau chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không chịu thừa nhận.
"Đã như vậy, ta cũng không làm khó Vương đại sư. Người tới, lấy thiết lệnh của Tứ Phương Tông ta, nhanh mời tộc trưởng Vương gia đến đây một chuyến!"
Vừa nghe muốn tìm tộc trưởng, Vương Hoành Thịnh cuối cùng đã rõ lúc này không còn đường chối cãi, rốt cuộc không chịu nổi áp lực, nước mắt đầy mặt nói, "Xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha lão phu lần này, đều do lão phu bị ma quỷ mê hoặc, nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ a!"
Thì ra Vương Hoành Thịnh năm nay 160 tuổi, đã kẹt ở Thực linh sư cấp ba hơn 80 năm, muốn dựa vào dược vật tục mệnh, lấy thời cơ đột phá. Gần đây ông ta chợt cảm giác sâu sắc tinh thần không tốt, Hồn Lực có dấu hiệu sụt giảm, nội tâm vô cùng bất an. Vừa lúc ông ta có một phương thuốc tam phẩm trân quý là [ Ninh Thần Đan ], nếu luyện chế ra, có hiệu quả rất tốt trong việc cô đọng Hồn Lực, còn có công hiệu ninh thần tĩnh khí, vì vậy mấy ngày nay ông ta luôn liều mạng tìm mua chủ dược trong phương thuốc —— Ngưng Thần Hoa.
Nhưng Hồn Lực ông ta bất ổn, khi luyện chế linh dược tỉ lệ thất bại cực cao, liên tiếp hủy ba lò Linh dược, Ngưng Thần Hoa vất vả mua được cũng tiêu hao bảy tám phần. Ngay lúc nản chí tuyệt vọng, Trình Văn Đào cùng Từ Chân lại mang Ngưng Thần Hoa tới cửa, nên lúc này ông ta động tâm tư không nên động.
"Hôm nay vụ án trong Dược phường Vương thị đã điều tra rõ, Dược phường Vương thị ác ý lừa gạt người tới cầu dược, xem mạng người như cỏ rác, nhân lúc cháy nhà hôi của, sau khi bị phát hiện còn hung hăng càn quấy, ý đồ ngăn cản điều tra. Theo quy định của phường thị Tứ Phương Tông, sẽ bị nghiêm trị." Thanh niên dừng một chút rồi tiếp tục nói, "Hiện lệnh Vương thị lập tức trả Linh Thực đã tham ô cho nguyên chủ, còn phải bồi thường hai bình linh dược chữa thương, và hai mươi Hạ Phẩm Linh Tinh."
Theo mỗi câu thanh niên nói ra, sắc mặt Vương Hoành Thịnh tái nhợt một phần.
"Vương Hoành Thịnh, ông phục không?"
"Phục, phục. . ." Ông ta nào dám nói không phục?
"Chuyện này cứ làm vậy đi, Tứ Phương Tông ta về sau sẽ gia tăng người tuần tra Dược phường này, nếu lại phát hiện Dược phường các ngươi không tuân thủ quy củ, vậy Dược Phường Vương thị sẽ không thể tồn tại trong phường thị. Ngươi hiểu không?" Câu cuối thanh niên cố tình gằn từng chữ một nói ra.
"Hiểu hiểu!" Vương Hoành Thịnh liên tục gật đầu, không chỉ trả lại Ngưng Thần Hoa và Khô Diệp Thảo cho Từ Chân cùng Trình Văn Đào, còn lập tức sai người lấy hai bình [ Trường Sinh Tán ] ông ta trân tàng mang tới.
Từ Chân cầm hai bình [ Trường Sinh Tán ] trong tay, sau khi cẩn thận kiểm tra, lòng lo lắng mới xem như hạ xuống, căn cứ phán đoán của ông, Trường Sinh Tán này là Nhị phẩm Linh dược, dù dược hiệu chỉ có ba thành, nhưng trị liệu cho Trình Dịch Hoài thì đủ rồi.
"Đa tạ vị đại nhân này, không biết đại nhân xưng hô thế nào?" Trình Văn Đào cảm kích nhìn thanh niên.
"Cố Cảnh Sâm."
Ai cũng không ngờ ba chữ vô cùng đơn giản này, sau nhiều năm sẽ khắc sâu trong lòng nhiều người ở Linh Võ Đại Lục.
Đương nhiên, điều này sau nói, hiện giờ tạm thời bỏ xuống không đề cập tới.
Sự tình giải quyết viên mãn, lấy lại Linh Thực, cầm được Linh dược, còn kiếm thêm hai mươi Hạ Phẩm Linh Tinh, sau khi Trình Văn Đào và Từ Chân mỹ mãn cáo từ Cố Cảnh Sâm, liền dẫn Trình Dịch Phạn ra ngoài. Nhưng tiểu xử nam Trình Dịch Phạn vừa động sắc tâm bước chậm từng bước, lưu luyến không rời nam thần vừa ra lò của mình.
Cũng không biết có phải bị ánh mắt nóng rực mà khát vọng của cậu cảm nhiễm không, Cố Cảnh Sâm ngay lúc ba người họ sắp rời khỏi Dược phường Vương thị, lên tiếng gọi bọn họ lại, "Chờ chút."
Trình Văn Đào cùng Từ Chân vội vàng dừng bước, quay lại ôm quyền nói, "Không biết đại nhân còn phân phó gì?"
Nhưng không nghĩ đến Cố Cảnh Sâm chậm rãi đi đến trước người Trình Dịch Phạn, đạm thanh hỏi, "Nhóc nguyện ý gia nhập tông môn ta không?"
Thực Linh Sư có địa vị thập phần tôn quý ở Linh Võ Đại Lục, là đối tượng mọi thế lực đều tranh nhau lôi kéo, không chỉ vì bọn họ luyện chế ra các loại Linh dược có hiệu quả thần kỳ, mà bởi vì bọn họ rất thưa thớt và trân quý.
Hiện nay trong tông môn chỉ có năm Thực Linh Sư, theo tông môn lớn mạnh, Linh dược cung ứng ngày càng giật gấu vá vai, hài tử có thiên phú như vậy, sau này tiền đồ hẳn như gấm, nhân tài thế này hắn thật không muốn buông tha. Qua vài ngày nữa