Mặc dù Tiểu Lang tới Ân gia lần này là để ăn tiệc, nhưng ngay khi nó vừa đặt chân tới cửa cổng liền nghe một giọng nói khàn khàn hướng nó hét to:
"Tiểu tử xem chiêu !"
Một thanh mộc côn thô to hướng đỉnh đầu của nó mà đánh xuống.
Thế côn như bôn lôi, nếu nó không tránh kịp khả năng sẽ bị đánh sưng một cục trên đầu.
Với tính cách của Tiểu Lang đương nhiên không thèm né tránh, ngược lại nó hạ thấp thân mình vào thế tấn, tay cầm ngược chuôi Trảm Cẩu Kiếm chém lên đầu ý đồ một kiếm chặt đứt mộc côn.
Nhưng kì lạ thay, dù mộc côn nhìn qua như một que củi khô nhóm bếp vậy mà lại có thể cứng rắn không bị Trảm Cẩu Kiếm sắc bén chém đứt.
Ngược lại nó còn mang theo cự lực mà đè thanh tiểu kiếm xuống đồng thời gõ xuống đầu của Tiểu Lang một tiếng "bóc" rõ đau.
"Ngu xuẩn ! Ai dậy ngươi cầm kiếm ngược thế hả ? Cầm kiếm như thế thì lấy lực đâu mà đánh.
Hơn nữa kiếm của ngươi vốn đã ngắn còn cầm ngược, ngươi tính làm sát thủ đâm lén người khác hay là kiếm khách ?"
Đây là một lão đầu mái tóc đã bạc gần hết, mặc dù hai chân hơi khập khiễng nhưng lưng hắn lại thẳng tắp như trường thương.
Tướng mạo dù râu ria xồm xoàm, nhưng nhìn vẫn rất vui vẻ hào sảng.
Lão đầu này chính là Ân Tử Hiên - phụ thân của ba huynh đệ Ân gia.
Tiểu Lang bị đánh đau điếng đang lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng dù vậy nó vẫn gằn giọng hét to:
"Ta muốn làm kiếm khách !"
"Hừ, nếu muốn làm kiếm khách thì phải học cách cầm kiếm cho đàng hoàng vào.
Học cái gì cũng cần phải có căn cơ vững chắc, muốn vung kiếm chém người thì cần phải chắc rằng tay ngươi và chuôi kiếm phải cứng dính hơn keo, trong nhu có cương, trong cương có nhu.
Cổ tay phải có lực, mắt phải nhìn hướng mục tiêu, lưng phải thẳng chân phải vững."
"Ngươi xem ngay cả một que củi khô ngươi còn không chém đứt được còn muốn đi làm kiếm khách sao ?"
Nói rồi Ân Tử Hiên dùng hai tay liền đem cây mộc côn bẻ gãy, không hề tốn bao nhiêu sức lực.
Tiểu Lang lúc này đã bớt đau, rờ rờ cái trán nhỏ vậy mà thực sự đã sưng lên một cục.
Bất quá nó vẫn nén lấy nước mắt không hề khóc, ngược lại hướng Ân Tử Hiên đặt nghi vấn:
"Ân tiền bối, đây là ngài đã vận nội công vào que củi kia mới làm nó cứng rắn như vậy đúng không ?"
"Khỉ mốc, đối phó một tên nhãi như ngươi lão phu mắc gì phải dùng tới nội lực ?"
"Đây là một kĩ xảo mượn lực có tên là Di Hoa Tiếp Mộc.
Mượn lực của người trả cho người, dùng bốn lạng bạt ngàn cân."
" Để phá tiểu xảo này cũng rất đơn giản một là ngươi phải đủ mạnh khiến đối phương muốn mượn lực nhưng không đủ sức hoặc là ngươi phải đủ nhanh khiến đối phương không kịp mượn lưc."
Tiểu Lang rất có thiên phú võ học nghe Ân Tử Hiên nói vậy liền có chút hiểu hiểu rồi.
— QUẢNG CÁO —
Tuy nhiên khi Ân Tử Hiên đang cười ha hả giáo huấn Tiểu Lang thì có một bàn tay nắm lỗ tai của lão mà kéo mạnh, khiến lão kêu từng tiếng oai oái.
Tiểu Lang liền cười nói:
"Lan Thẩm ngày càng trẻ khỏe nha !"
Lan thẩm là vợ của Ân Tử Hiên cũng là mẹ của ba huynh đệ Ân gia.
Lan thẩm dáng người hơi mập nhưng trông rất phúc hậu.
Nàng nắm lỗ tai của chồng mà liếc xéo.
"Lão ngoan đầu, ngươi nay cũng đã ngoài ngũ tuần lại đi ăn hiếp một tiểu hài tử ? Không biếu xấu hổ à ?"
Ân Tử Hiên liền kiêu oái oái vẻ mặt bất lực, dù lão xưa giờ không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ nhất là vợ của mình.
"Nương tử à ! Đau ...!a~, nhẹ tay có được không ? Lỗ tai già này của ta sắp bị nàng kéo đứt rồi."
"Hừ" - Lan thẩm vừa bực vừa buồn cười, năm xưa nàng trong một lần vào trong rừng hái thuốc vô tình gặp hắn nằm thoi thóp liền mang về cứu chữa.
Nhớ năm đó ánh mắt hắn sắc lẹm đầy sát khí vậy mà sau khi cưới nhau mấy chục năm lại thành cái lão ngoan đầu.
Việc này tới giờ mỗi khi nằm ngủ nhìn hắn nàng vẫn nhịn không được mà mỉm cười.
Nàng lại hướng Tiểu Lang cười nói:
"Ta nghe mấy đứa khuyển tử nhà ta nói con mới săn được một con báo vằn nhỉ ? Bọn nhóc đó giờ đang đem đồ xuống dưới thị trấn đi bán rồi chắc chốc nữa sẽ về ngay.
Ân gia chúng ta xưa giờ luôn giữ chữ tín, con báo vằn kia là con săn được số tiền bán được sẽ đưa con tám phần, còn hai phần coi như trả phí cho tụi nhỏ mất công đi xuống núi để bán nhé."
Tiểu Lang liền gãi gãi đầu nói:
"Không cần đâu Lan thẩm, con tuổi còn nhỏ cũng không thật sự cần tiền.
Mấy ca ca sắp đến tuổi lấy vợ rồi nên giữ lại làm tiền sính lễ thì hơn."
Lan thẩm nghe vậy liền nhịn không được mà kí nhẹ đầu Tiểu Lang:
"Chuyện cưới hỏi của tụi nó bà già này hoàn toàn lo được.
Không đến phiên đứa nhóc mới mười một tuổi như mi lo bao đồng.
Cứ nhận lấy tiền đi, coi như cho Cúc lão bản đang sống một thân một mình có thêm thu nhập cũng được vậy."
Nói rồi nàng liếc xéo lão chồng già của mình.
Ân Tử Hiên thấy vậy liền giật mình hiểu ý, mới hướng Tiểu Lang nói:
"Phải đó Tiểu Lang, chuyện nhà ta thì ta lo được.
Mi cứ nhận lấy đi."
Tiểu Lang lại nói:
"Nếu vậy thì con liền nhận vậy.
Mà con cũng báo luôn với mọi người là con với Cúc a di vài ngày nữa sẽ dọn xuống thị trấn ở.
Con tới đây cũng là để chia tay mọi người." — QUẢNG CÁO —
Hai phu phụ Ân gia nghe vậy liền hơi im lặng.
Nhưng họ cũng hiểu Cúc lão bản